Lư gia là một hộ nông dân thông thường ở thôn Đại Khê, trong nhà tam đại đồng đường.
Gia chủ Lư Lão Hán và thê tử Thôi thị sinh ba trai hai gái, trong đó trưởng nữ đã xuất giá, ba nhi tử đều đã thành thân, chỉ có tiểu khuê nữ chưa xuất giá.
Lư gia tổng cộng có ba phòng, đại phòng đại ca là Lư Minh Xuyên và thê tử Hồ thị, dưới gối có có hai nam một nữ. Trưởng tử Lư Quảng Nhân, năm nay mười chín, đã cưới vợ, cưới chính là tiểu Hồ thị chất nữ nhà mẹ đẻ Hồ thị, hai người sinh một nữ, nhũ danh là Nữu Nữu. Con thứ Lư Quảng Lễ năm nay mười bốn tuổi, và đại nữ nhi Lư Kiều Mai. Lư Kiều Mai là con gái lớn của đại phòng, đã sớm xuất giá, nhà chồng họ Mạnh.
Chi thứ hai, cũng chính là phòng của Lư Kiều Nguyệt, cha Lư Minh Hải và mẹ Mai thị, hai người sinh ba nam một nữ. Con lớn nhất Lư Quảng Nghĩa, năm nay mười bảy, con thứ Lư Quảng Trí, năm nay mười ba, tiểu nhi tử Lư Quảng Trung, nhũ danh Ngũ Lang, năm nay mới bảy tuổi. Về phần nữ nhi duy nhất này, chính là Lư Kiều Nguyệt , năm nay mười lăm.
Tam phòng so với hai phòng thì ít người hơn, tam thúc Lư Kiều Nguyệt là Lư Minh Sơn và thê tử Kiều thị, hai người sinh hai nữ một nam. Đại nữ nhi Lư Kiều Hạnh, năm nay mười bốn, tiểu nữ Lư Kiều Nga, năm nay mười một, sau đó là nam đinh duy nhất của tam phòng Lư Quảng Tín, năm nay chỉ mới năm tuổi.
Lư gia nhân khẩu đông đảo, người ba phòng ở một chỗ sống, đến nay còn chưa ở riêng. Nông dân đại thể đều là như vậy qua ngày, một đại gia đình chung một chỗ, trong ngày thường mặc dù không thể thiếu chút Lưng gà vỏ tỏi, nhưng ngày trôi qua coi như hòa hợp.
Lư Kiều Nguyệt là nữ nhi duy nhất chi thứ hai, từ nhỏ được chi thứ hai sủng ái, mặc dù không cho nàng được sinh hoạt cẩm y ngọc thực, nhưng ngày thường cũng dốc hết khả năng.
Đương niên vì nữ nhi làm cả tủ giường, là cha Lư Minh Hải tự mình vào núi chọn gỗ, sau đó lại chuyên môn mời thợ mộc làm theo đồ dùng của người trong huyện, nói là cho dù sau này nữ nhi xuất giá, có thể dùng làm đồ cưới cũng được. Sau này Lư Kiều Nguyệt xuất giá, cái tủ giường này quả nhiên được làm thành đồ cưới gả vào Đỗ gia, chỉ tiếc nàng sau khi gả vào Đỗ gia không bao lâu, hai cái tủ giường này bị tiểu cô Đỗ Quyên nghĩ biện pháp lấy đi.
Lúc đó Lư Kiều Nguyệt nàng dâu mới, da mặt mỏng, trong lòng còn ôm ý tưởng lấy lòng mẹ chồng em chồng, mặc dù trong lòng không muốn, nhưng vẫn đẩy đồ ra ngoài. Lúc đó nàng nghĩ đến người một nhà, tiểu cô tuổi nhỏ, trông thấy thứ tốt thì thèm có thể hiểu được, nào biết từ đó mở ra cánh cửa vận mệnh thê thảm của mình. Sau đó gia cụ, xiêm y, vải vóc, đồ trang sức, của hồi môn của nàng liên tiếp bị mẹ chồng em chồng lấy đi, khi đó Lư Kiều Nguyệt mới biết được, có một sôd thứ không thể cho, một khi đã cho thì vĩnh viễn không có dừng lại.
Chỉ tiếc lúc đó đã chậm.
Lư Kiều Nguyệt nhớ kỹ lúc đó Đỗ Quyên mang theo tủ giường xuất giá tới Trần gia, sau đó Đỗ Quyên bị hưu về nhà, cũng không thấy đâu nữa. Không ngờ nó lại xuất hiện trước mắt nàng, chẳng lẽ nói ——
Lư Kiều Nguyệt mắt run run, không dám xác định, không nhịn được giơ tay véo mình một cái.
Nàng cho rằng nằm mơ sẽ không đau, vậy mà lại đau đến mức làm nàng không nhịn được khẽ hô một tiếng.
Gian ngoài vang lên một trận động tĩnh, ngay sau đó hai người vội vội vàng vàng bước vào.
“Nguyệt Nhi, con đã tỉnh?”
Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt Lư Kiều Nguyệt, là mẹ nàng.
Là mẹ đầu đầy tóc đen, da mặt căng đầy, tuổi còn trẻ khỏe mạnh, không phải là mẹ vì nàng mỗi ngày lo lắng, vẻ mặt sầu khổ, lúc đại ca chết khóc thương tâm gần chết, trong một đêm trắng đầu.
Lư Kiều Nguyệt lăng lăng nhìn Mai thị, trong thoáng chốc nước mắt lại chảy xuống.
Mai thị thấy nữ nhi như vậy thì luống cuống, vội vàng chen người qua kéo người tới gần, miệng hỏi liên tiếp làm sao.
Lư Kiều Nguyệt khóc nức nở không dừng được, ngay cả lời cũng không nói được, mắt nhìn chằm chằm Mai thị, lại nhìn Lư Minh Hải đi theo phía sau Mai thị, thấy thật là không biết chán.
Cha, là cha. Là cha còn chưa bị gánh nặng sinh hoạt đè sập, thân hình cao lớn còn chưa còng xuống, trên mặt còn chưa dính vẻ sầu khổ.
“Nguyệt Nhi, rốt cuộc con làm sao vậy? Ngủ mơ hả con?”
Thấy nữ nhi không đáp, khóc thành như vậy, Mai thị sốt ruột xem thân thể con gái, lại sờ cái trán của nàng, Lư Minh Hải tuy không nói gì, nhưng cũng là vẻ mặt lo lắng.
Thấy vậy, Lư Kiều Nguyệt mới cố nén tiếng nghẹn ngào, lau chùi nước mắt trên mặt, nức nở nói: “Mẹ, nữ nhi không sao, nữ nhi chỉ là thấy ác mộng thôi.”
Mai thị nhất thời thở dài một hơi, cười nói: “Mẹ còn tưởng con bị làm sao, đã lớn thế nào rồi, thấy ác mộng cũng khóc.”
Nói như thế thôi, tay vẫn kéo Lư Kiều Nguyệt vào trong lòng, bàn tay vỗ ở lưng nàng.
Lư Kiều Nguyệt vùi sâu vào trong ngực mẹ, tham lam hít hơi thở quen thuộc này, không nhịn được muốn khóc. Mai thị kéo nàng từ trong lòng ngực lên, sờ sờ tóc của nàng, trêu chọc cười nói: “Được rồi được rồi, đừng nũng nịu với mẹ nữa, cẩn thận cha con cười con kìa.”
Lại quay đầu bảo nam nhân mình nấu cháo trứng gà, nói là bồi bổ nguyên khí cho con gái vừa nằm ác mộng khóc quá lớn.
Lư Minh Hải nghe vợ nói xong gật đầu đi ra.