Xe trâu không rộng, cố ý tăng dài xe ba gác đằng sau, cũng không dài được thêm bao nhiêu, chỉ có thể ngồi mười mấy người. Hôm nay đã ngồi không ít người rồi, chỉ còn lại hai vị trí trống, người này đi lên xe ngồi xuống, chung quanh chỗ hắn ngồi lập tức trống rỗng ra.
Mọi người biểu hiện cho dù ngồi chật trội, cũng không muốn ngồi sát gần hắn.
Lư Kiều Nguyệt thấy chật trội hơn, bản tính của nàng không thích thân cận với người lạ, lúc này thấy trên người Lưu Nhị gia bên cạnh ẩn ẩn truyền đến mùi mồ hôi, lập tức có loại muốn xúc động muốn bịt mũi.
Nhưng bản tính của nàng đơn thuần thiện lương, dù cho vất vả một đời, đời trước đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng không lau đi thiên tính của nàng, cho nên nàng không làm được động tác này, chỉ hơi hơi nghiêng mặt đi, giả bộ sợ hãi chôn mặt ở bờ vai mẹ.
Hàn Tiến không khỏi ảo não.
Hắn vốn thấy nàng trên xe, liền muốn tiện đường cùng xe, biến khéo thành vụng kia lại hù tới nàng.
Nàng sợ hắn như vậy sao?
Nghĩ như vậy, mặt Hàn Tiến không khỏi càng lạnh hơn, nhìn sát vào còn có vết sẹo nhỏ trên mặt, chặt chẽ kéo căng ra, trên người ẩn ẩn dẫn theo chút lệ khí. Lại khiến cho người ngồi gần hắn lần lượt không khỏi nghĩ có phải đắc tội hắn rồi không, mọi người lại dịch đi chút ít.
“Đỗ xe.”
Ngưu Đại sững sờ, vô ý thức vung cây roi ra tiếng, xe trâu ngừng lại.
Chỉ thấy một thân ảnh từ trên xe bò nhảy xuống, hai cái tiền đồng ném trên tay hắn.
“Tiến Tử, ngươi không ngồi à?” Ngưu Đại kinh ngạc nói.
Không có người trả lời hắn, thân ảnh cao lớn rất nhanh biến mất ở xa xa. Ngưu Đại trở lại quan sát mọi người trên xe, hiểu rõ thở dài một hơi.
“Kỳ thật Tiến Tử không phải là người xấu.”
Chỉ tiếc giọng của hắn quá nhỏ, người trên xe thấy ôn thần kia xuống xe, lên tiếng nghị luận. Tiếng người ầm ĩ bao phủ tiếng của Ngưu Đại, chỉ có Lư Kiều Nguyệt ngồi ở đầu xe, tựa hồ nghe được một chút, chỉ tiếc nghe được không rõ ràng lắm, rất nhanh lực chú ý của nàng cũng bị tiếng nghị luận hấp dẫn.
Mọi người trên xe nghị luận chính là ‘Tiến Tử ” trong miệng Ngưu Đại.
Người này họ Hàn, tên tTến, là người Hàn gia trang.
Hàn Tiến này tiếng tăm lừng lẫy ở mười dặm tám thôn quanh đây, đương nhiên nổi danh này không phải là thanh danh tốt, mà là thanh danh xấu.
Người ta nói Hàn Tiến này từ nhỏ đã không tốt lành gì, khi còn bé có tiếng trộm đạo ở Hàn gia trang, sau khi lớn lên không làm việc đàng hoàng, suốt ngày lăn lộn cùng một chỗ với một đám du côn vô lại, không làm chuyện tốt.
Ở nông thôn, nói một người không làm việc đàng hoàng, được coi là ngôn từ cực kỳ nghiêm trọng rồi.
Nông dân kiếm ăn không dễ dàng, vùng vẫy giành sự sống với trời, dựa vào trời ăn cơm, bình thường ăn mặc đều nhờ ruộng đất. Không làm việc đàng hoàng không chỉ nói người này lười biếng, còn nói người này không làm đến nơi đến chốn, không làm chính sự, là người không đáng tin cậy.
Một người khiến người khác không tin cậy được, ở nông thôn này, là không có người muốn thân thiết.
Nghe nói Hàn Tiến này làm việc tại sòng bạc trong huyện đấy. Sòng bạc là địa phương nào? Đó là nơi người đứng đắn sẽ không đi. Đối với nông gia mà nói, phàm là có liên quan tới song bạc, vậy thì đại biểu cho cửa nát nhà tan, bán đất bán nhà, thậm chí có bán con bán cái, nói tóm lại là người không tốt.
Mà Hàn Tiến là người làm việc cho sòng bạc, dĩ nhiên sẽ không phải là người tốt.
Nghe nói thực tế trong tay hắn dính đầy máu, còn có mạng người nữa, chỉ vì ông chủ song bạc có hậu trường lớn, cho nên hắn mới bình yên vô sự đến nay, nếu không hắn đã bị giết bao lần rồi.
Mọi người xôn xao những lời đồn đãi này, bởi vậy danh tiếng của Hàn Tiến ở mười dặm tám thôn có thể đạt tới hiệu quả dọa trẻ con khóc đêm. Lư Kiều Nguyệt đời trước đã từng nghe qua tên tuổi người này, nhưng chưa từng gặp người này, tuyệt đối không nghĩ tới Hàn Tiến kia lại có bộ dạng thế này.
Không hiểu sao Lư Kiều Nguyệt có cảm giác, cảm thấy mọi người trên xe nói không đúng sự thật cho lắm.
Trộm cắp?
Người như vậy sẽ là một người trộm cắp sao?
Dù thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi!