Lư Kiều Hạnh nói không sai, là thực sự. Đương niên Lư Kiều Nguyệt sinh ra ốm yếu, càng khéo chính là Mai thị không có sữa. Người vốn yếu, lại không có sữa mẹ, khi còn bé Lư Kiều Nguyệt thân thể yếu đến đáng thương.
Hai vợ chồng nhị phòng vốn tưởng rằng hài tử này không nuôi lớn được, nhưng được cái Lư Kiều Nguyệt cũng ngoan cường, dựa vào uống nước gạo còn sống, cho nên hai vợ chồng nhị phòng coi Lư Kiều Nguyệt từ nhỏ như hai tròng mắt của mình. Cho đến sau này, Lư Kiều Nguyệt chậm rãi lớn lên, thân thể đã như người bình thường, nhưng hai vợ chồng nhị phòng vẫn xem nàng như tròng mắt, việc trong nhà không cho nàng đụng, còn mở bếp riêng bồi bổ thân thể. Người Lư gia xưa nay cần lao, không ai dám ngủ nhiều, duy chỉ có Lư Kiều Nguyệt này, bị hai vợ chồng nhị phòng chiều chuộng mặt trời chưa tới đỉnh thì còn chưa dậy.
Bởi vì chuyện này, Kiều thị ở nhà làm ầm ĩ không ít, nữ nhi nhà ai mà không phải làm việc. Tuy nói nữ nhân Lư gia không phải ra đồng, nhưng việc nhà không ít.
Bất đắc dĩ hai người nhị phòng đều che chở Lư Kiều Nguyệt, nên việc của Lư Kiều Nguyệt, không phải Mai thị làm, thì là mấy huynh đệ Lư Nghiễm Nghĩa gánh vác. Ngay cả Lư Nghiễm Trung bảy tuổi chỉ biết đùa giỡn, cũng giúp tỷ tỷ nhặt một rổ cỏ heo về, miễn cho bị người khác nói.
Đời trước Lư Kiều Nguyệt tâm tư giản đơn, cho tới bây giờ yên tâm thoải mái hưởng thụ cha mẹ huynh đệ đối che chở, nhưng trải qua đời trước gặp phải, nàng làm sao có thể cứ tiếp tục ‘Yên tâm thoải mái’ nữa? Nàng bức thiết cần làm chút gì đó để đền bù thua thiệt với người nhà!
Đương nhiên mọi chuyện này không thể nói cho Lư Kiều Hạnh biết.
Lư Kiều Nguyệt không thích vị đường muội này.
Không có nàng, giai nhân Lư Kiều Hạnh luôn luôn mạc danh kỳ diệu căm thù nàng. Đời trước Lư Kiều Nguyệt cũng từng nỗ lực đi giảm bớt quan hệ của hai người, bất đắc dĩ Tam thẩm Kiều thị không phải một kẻ dễ đối phó, vì không tăng phiền phức cho nhà mình, Lư Kiều Nguyệt sau này dần dần bỏ qua ý nghĩ này.
Cũng bởi vậy, đời trước Lư Kiều Nguyệt không thân cận lắm với Lư Kiều Hạnh, đời này cũng không có ý định thân cận với nàng ta.
Lư Kiều Nguyệt đang định nói một câu, đuổi đối phương đi cho xong, đột nhiên phía sau nàng vang lên một thanh âm.
“Tỷ của ta có dậy sớm hay không, mắc mớ gì tới ngươi, có thời gian đi nói xấu, còn không mau đi trông Lục lang đi, cẩn thận Tam thẩm dậy lại mắng ngươi.”
Người nói chuyện là Lư Quảng Trí.
Hắn là đệ đệ ruột của Lư Kiều Nguyệt, năm nay mười ba, nhỏ hơn Lư Kiều Nguyệt hai tuổi.
Hắn lúc này mặc một bộ y phục vải thô màu lam đậm, tay áo hơi cuốn lên, lộ ra cánh tay chỉ có ở độ tuổi thiếu niên trắng nõn nhỏ nhắn mà không mất đi cường tráng.
Lư Quảng Trí da trắng, giống như Lư Kiều Nguyệt cùng thừa hưởng làn da của Mai thị.
Kiểu trắng nõn thế này ở nông dân ít thấy lắm, có đày nắng cũng không bị đen đi. Lư Quảng Trí trong đám thiếu niên cùng tuổi, thuộc nhóm người thân hình cao gầy, trên mặt mày kiếm mắt phượng sống mũi cao, ai thấy cũng phải khen một câu người này trông tuấn tú.
Mấy đứa trẻ của Nhị phòng không ai kém cỏi, trong nhóm nam nhân Lư Quảng Trí nổi bật nhất. Nghiêm túc mà nói, ở nhị phòng Lư Kiều Nguyệt và Lư Quảng Trí lớn lên sáng sủa nhất, Lư Kiều Nguyệt là mảnh mai dịu dàng, mà Lư Nghiễm Trí là hỗn hợp hai loại mỹ cảm thon gầy và dương cương, sau này hắn trưởng thành, tất nhiên là một thiếu niên lang tuấn mỹ.
Đáng tiếc, tính cách Lư Quảng Trí ác liệt không hề tương xứng với ngoại hình chút nào.
Chí ít ở trong lòng Lư Kiều Hạnh, Lư Quảng Trí là ác liệt, mỗi lần đều làm nàng hận nghiến răng, nhưng không thể làm gì được.
Thấy đối thủ một mất một còn, Lư Kiều Hạnh vừa mọc lên một ít thống khoái cảm, còn chưa kịp hưởng thụ đã biến mất. Nàng muốn nói điều gì rồi lại có chút kiêng kỵ, chỉ có thể hận trừng mắt nhìn Lư Quảng Trí.
Bởi vì liên quan tới Lư Kiều Nguyệt, Lư Kiều Hạnh đều căm ghét cả mấy đứa trẻ nhà Nhị phòng, ngày thường không thể thiếu âm dương quái khí chọc vài câu. Lư Quảng Nghĩa lớn hơn nàng mấy tuổi, lại là nam nhân, tất nhiên không so đo với nàng, mà lão tam Lư Quảng Trung tuổi còn nhỏ, cho dù trong lòng phiền chán, nhưng không biết đối phó với vị đường tỷ chán ghét này như thế nào.
Duy chỉ có Lư Quảng Trí, không lớn không nhỏ, nói hắn hiểu chuyện đương nhiên là hiểu chuyện, nói hắn không hiểu chuyện thì cũng là ở tuổi chưa hiểu chuyện, cho nên bình thường chẳng hề nể mặt mũi Lư Kiều Hạnh. Lư Kiều Hạnh lớn tuổi, đã biết chú trọng thể diện, đụng tới một người đối chọi gay gắt với mình như thế, nói không át được người, chỉ có thể nhượng bộ lui binh.
Lư Quảng Trí không cho là đúng, như cười như không trừng mắt lại.
Lư Kiều Hạnh không địch lại, cắn môi dưới quay đầu vào phòng tam phòng.