Không ngờ rằng cô gái nhỏ giây trước còn mềm như bông, trông ngốc ngốc lại lời lẽ chính đáng lắc lắc đầu: “Không được nha, tôi đã có bạn trai rồi, không thể…không thể ở nhà người khác.”
Ánh mắt của Châu Kinh Duy có chút tiếc nuối.
Đã có bạn trai rồi sao?
Anh nghĩ như vậy, ý niệm vừa dâng lên trong lòng liền nhạt đi.
Anh vừa rồi xác thực có tà niệm, nhưng cũng không thể vì một chút tâm động này mà khiến bản thân rơi vào cảnh bị chỉ trích.
Tính cách của Châu Kinh Duy vốn rất bình tĩnh, mới vừa nãy còn xúc động, bây giờ đã không còn lưu lại chút dấu vết nào.
Tay cầm vô lăng của anh hơi nắm chặt, ngữ khí không có nửa điểm bất thường, trầm thấp ôn hòa: “Gần đây có một khách sạn, tôi đưa em qua đó.”
Trình Vi Nguyệt đã ngủ rồi, gương mặt nhỏ lệch sang một bên dựa vào cửa xe, hơi thở nhè nhẹ.
Cô lớn lên rất xinh đẹp, vẻ đẹp bức người và tính cách nhút nhát trộn lẫn vào nhau, đến mức người khác nhìn rồi khó quên.
Châu Kinh Duy có giây phút, muốn hỏi tên của cô.
Nhưng nghĩ tới lúc đó cô ở Ngọc Hàm, lại cảm thấy không cần hỏi nữa.
Kinh thành cái vòng này to như vậy, sớm muộn cũng sẽ gặp lại.
Trong khách sạn năm sao hoa lệ giá cả đắt đỏ nhất Kinh thành, Châu Kinh Duy ôm Trình Vi Nguyệt đã ngủ say bước vào trong, một cô gái mặc bộ đồng phục công sở ở quầy lễ tân nhanh chóng đi tới, nói: “Châu tiên sinh.”
Châu Kinh Duy gật đầu, ý cười lạnh nhạt, đáy mắt một mảnh trầm tĩnh.
Anh ở tầng cao nhất ở khách sạn này, có một phòng tổng thống thuộc về mình.
Trong phòng trang trí theo phong cách Trung Quốc, sàn gỗ sơn màu đỏ mộc mạc, trong không khí tỏa mùi trầm hương.
Mùi trầm hương, tiêu đi oi nóng.
Trong thời tiết nắng mưa giao nhau, dường như rất phù hợp với hương thơm thanh tâm tĩnh khí này.
Anh đặt Trình Vi Nguyệt lên chiếc giường trong phòng ngủ chính, làn da của thiếu nữ rất trắng, trong chiếc chăn tối màu, lại thật giống ánh trăng sạch sẽ nhất rơi vào vực sâu.
Ánh mắt Châu Kinh Duy lộ ra âm trầm, tay anh đặt trên mặt Trình Vi Nguyệt, cách một gang tay, rốt cục cũng không rơi xuống.
Mâu quang anh trầm tĩnh, chỉ là nếu như nhìn kĩ, bên trong trộn lẫn một tia đen tối không dễ phát hiện.
Lúc sau, dường như ngay cả hô hấp cũng bị nhiễm nóng bỏng.
Châu Kinh Duy chầm chậm thu tay, đi ra bên ngoài.
Bước chân của anh bình tĩnh, từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại.
Trong căn phòng ở Ngọc Hàm, Triệu Hàn Trầm nhìn cơn mưa to ngoài cửa sổ, mặt mày âm trầm uống rượu.
Tất cả mọi người đều đã mất đi hứng thú chơi đùa uống rượu, người nào người đấy im như gà ngồi một chỗ, ngoan ngoãn như trường tiểu học mở cuộc họp phụ huynh. Chương mới nhất tại [ T 𝘙 𝗨 M T 𝘙 𝗨 Y Ệ N.𝑣n ]
Lý Chiêu cảm thấy tối nay cũng không tính là chuyện gì lớn, mọi người ra ngoài chơi, đều là muốn vui vẻ, lại náo thành thế này.
Anh ho nhẹ một tiếng, biểu tình lúng túng, đem theo vài phần dò thám: “Trầm ca, cô gái nhỏ mà, không hiểu chuyện cũng là bình thường, dù sao vẫn còn nhỏ, sau này dạy dỗ thật tốt.”
Triệu Hàn Trầm đạp bàn uỳnh một tiếng, cười lạnh: “Dạy dỗ? Tôi còn dám dạy dỗ cô ấy! Đúng là muốn lật trời! Làm tôi mất mặt thế này!”
Lời này Lý Chiêu không cách nào tiếp, yên lặng thay Triệu Hàn Trầm rót giúp anh ly rượu, giọng nói cẩn thận từng li từng tí: “Trầm ca, anh hạ hỏa.”
Hỏa này Triệu Hàn Trầm nhất thời không thể hạ, anh áp khóe môi trào phúng: “Cô ấy đúng là có cốt khí, mưa to thế này cũng dám chạy ra ngoài!”
Lý Chiêu cũng coi như nghe hiểu ý trong lời nói của anh “Trầm ca! Để em xuống dưới tìm cô ấy, mưa to thế này, Nguyệt Nguyệt khẳng định không bắt được xe.”
Triệu Hàn Trầm không trả lời, lại uống một ly rượu, Lý Chiêu biết mình đã đoán trúng rồi.
Anh không nhiều lời lập tức đi ra ngoài, lúc đi đến cửa, một tay kéo theo anh em tốt nhà mình “An tử, cùng anh đi tìm.”
Cố Phồn An trợn mắt, mặc chiếc áo sơ mi có dấu son, không vội không vàng đi ra ngoài.
Mà Triệu Hàn Trầm chỉ nhìn cơn mưa lớn ngoài cửa sổ sát đất đen như mực, mi tâm càng nhíu càng chặt.
Mà ở cửa sảnh lớn khách sạn, Châu Kinh Duy xuất hiện làm kinh động giám đốc khách sạn.
Người kia đứng đợi ở cửa thang máy, nhìn thấy anh bước ra từ thang máy chuyên dụng, vội vàng tiến lên một bước, kính cẩn hỏi: “Châu tiên sinh, hôm nay không ở lại sao?”
Châu Kinh Duy bước chân hơi dừng lại, anh nhớ tới cô gái nhỏ khuôn mặt đỏ hồng, đại loại đoán được cô là say rồi.
“Sáng mai, chuẩn bị cho vị khách ở phòng của tôi bát canh giải rượu, còn có, bữa sáng thanh đạm một chút.”
Giám đốc hơi ngây ra, sau đó vội vàng nói: "Châu tiên sinh ngài yên tâm, chúng tôi sẽ phục vụ tận tình."
Châu Kinh Duy hơi gật đầu. Anh nhìn cơn mưa xối xả bên ngoài, ánh mắt dưới gọng kính đen nháy, pha chút trầm tối.
Anh thật sự hiếu kỳ, bạn trai của cô gái nhỏ kia là ai, có thể an tâm để cô nửa đêm một mình ở nơi địa phương như Ngọc Hàm bắt xe.
Chiếc cullinan chuyển động, biến mất trong màn đêm.
Lý Chiêu và Cố Phồn An ướt thành chuột lột, mặt xám mày tro quay trở lại.
Ánh mắt Triệu Hàn Trầm khóa chặt hai người, môi mím thành một đường thẳng, anh không cam lòng hỏi: “Người đâu?"
“Trầm ca” Lý Chiêu thở dài một hơi, lời nói khẩn thiết “Hai bọn em suýt lật tung cả Ngọc Hàm lên rồi, nhưng thật sự không nhìn thấy Nguyệt Nguyệt.”
Một khoảng thời gian dài, Triệu Hàn Trầm không hề mở miệng.
Không biết anh đang nghĩ gì, gương mặt yêu nghiệt phong lưu hơi rũ xuống, ngón tay dài thẳng xoa mi tâm.
Trong phòng ánh đèn rực rỡ lung linh, ánh đèn nhỏ vụn như tuyết, rơi trên người anh.
Lý Chiêu một bên xoa tóc, một bên lén lút quan sát biểu tình của Triệu Hàn Trầm.
Anh còn hoài nghi liệu có phải do mình nói không rõ, nên Triệu công tử mới không hề phản ứng.
Nhưng giây sau, Triệu Hàn Trầm đột nhiên dứng dậy, cầm áo khoác màu đen ở bên cạnh, chân dài bước đi, cũng không quay đầu mà đi ra ngoài.
Động tác của anh quá lớn, khăn lông trên tay Lý Chiêu đều rơi xuống đất. Cố Phồn An ở một bên đối với phản ứng vô ý thức này của Lý Chiêu khịt mũi khinh thường, cầm một ly rượu trắng uống cạn, phế tạng bắt đầu nóng rực lên.
Triệu Hàn Trầm nghĩ, Trình Vi Nguyệt khả năng là đặc biệt tới để khắc anh.
Anh từng quen nhiều bạn gái như vậy, Trình Vi Nguyệt là không nghe lời nhất, không biết tốt xấu nhất.
Anh đối với cô tốt như vậy, cô thế mà vẫn không biết điều?
Nếu như không phải là nhìn cô lớn lên..
Triệu Hàn Trầm căng chặt hàm, ánh mắt âm trầm.
Ở ngoài Ngọc Hàm, mưa đã to đến mức tầm nhìn mơ hồ.
Triệu Hàn Trầm đi quanh Ngọc Hàm tìm một lượt, như cũ không thu hoạch được gì.
Quần áo anh đều đã bị ướt mưa, cái lạnh đầu thu không nhanh không chậm dần thấm vào da thịt, tựa như bị lăng trì.
Khuôn mặt anh tuấn tái nhợt, anh gọi điện thoại cho Trình Vi Nguyệt.
Đầu bên kia tắt máy.
Toàn bộ nhẫn nại của Triệu Hàn Trì đều mất sạch.
Anh nóng nảy bất an đi về phía đại sảnh Ngọc Hàm, dư quang nhìn thấy quảng cáo trên màn hình lớn ở trung tâm, xuất hiện quảng cáo game của tập đoàn Chu thị.
Đại ngôn là tiểu hoa Kiều Tịnh Tuyết.
Trong quảng cáo, Kiều Tịnh Tuyết mặc một bộ đồ cổ trang màu đỏ phiêu dật, gương mặt xinh đẹp mỹ lệ kinh người, đặc biệt là đôi mắt hạnh, sóng mắt lưu chuyển, đều là phong tình.
Triệu Hàn Trầm nhìn chăm chú lúc lâu, sau đó mặt không biểu tình đi vào trong thang máy.