“Buổi chiều đi mua một căn nhà thương mại, 100m vuông.”
Món quà xin lỗi gần 8 con số, cũng coi như là tràn đầy thành ý.
Thư ký Diệp tự tin nghĩ.
Buổi chiều Trình Vi Nguyệt uống melatonin*, nên ngủ một giấc.
*Melatonin: là hormone chịu trách nhiệm điều hòa chu kỳ thức – ngủ của một người. Nói cách khác, sự xuất hiện melatonin sẽ đưa cơ thể đi vào trạng thái ngủ dễ dàng hơn.
Khi tỉnh dậy trong phòng kí túc xá có chút tối, Trần Dịch Hân và Tôn Lai cũng đều đã quay trở lại.
Trần Dịch Hân nhìn thấy Trình Vi Nguyệt ngồi dậy, lúc này mới tắt đèn bàn, mở đèn phòng lên.
Trình Vi Nguyệt dụi dụi mắt, xin lỗi nhìn Trần Dịch Hân: “Tớ ngủ quên mất, hại các cậu trong phòng kí túc xá không thể nói chuyện.”
“Không sao không sao.” Trần Dịch Hân xua tay, quan tâm hỏi: “Nguyệt Nguyệt, cậu muốn ăn chút gì không? Tớ và Tôn Lai đi nhà ăn giúp cậu lấy.”
Lý Điệp ở một bên không khách sáo nói: “Lấy giúp tớ một phần.”
Tôn Lai cười nói được.
Trong lòng Trình Vi Nguyệt ấm áp, cười nói: “Tớ đi cùng với các cậu.”
Cô từ trên giường xuống, chỉ tùy tiện đi một đôi dép lê.
Điện thoại của cô đang sạc pin, để chế độ không làm phiền, lúc này cô rút dây nguồn ra thì nhìn thấy trên màn hình hiển thị hơn chục cuộc gọi nhỡ.
Là Diệp Thành gọi tới.
Cô đem tất cả cuộc gọi nhỡ đều xóa đi, đang định giả vờ như không nhìn thấy, điện thoại của Diệp Thành lại gọi tới.
Trình Vi Nguyệt cắn răng, vẫn là tiếp điện thoại: “Có chuyện gì?”
“Trình tiểu thư, cô cuối cùng cũng nhận rồi, tôi đang ở dưới kí túc xá, cô có tiện xuống một chuyến không?”
Mi tâm Trình Vi Nguyệt nhảy lên một cái, nhanh chân bước ra ban công, cúi đầu nhìn xuống dưới.
Một chiếc Lincoln dài đang dừng ở dưới lầu, thu hút vô sô ánh mắt tò mò.
Bàn tay cầm điện thoại của Trình Vi Nguyệt siết chặt, một cảm giác mệt mỏi dâng lên: “Thư ký Diệp, tối nay tôi có việc, xin anh hiện tại lập tức rời đi được không?”
Câu cự tuyệt này, vô cùng gọn gàng dứt khoát.
Diệp Thành sững sờ nửa ngày, mới nói: “Trình tiểu thư, Triệu tổng đã gọi bữa tối ở Nhất Phẩm Cư mà cô thích nhất, nếu như cô không tới ăn, anh ấy sẽ không vui.”
Trình Vi Nguyệt nhíu mi, một cô gái vẫn luôn mềm mại, lúc này khí chất xung quanh lại có chút lạnh lùng: “Anh phô trương dừng xe ngay trước kí túc xá của tôi, cũng cũng sẽ không vui.”
Cô nói xong, cứ như thế cúp điện thoại.
Diệp Thành gặp phải một cái đinh cứng, nghe thấy tiếng báo bận trong điện thoại, thở một hơi thật dài.
Bình thường không nhìn ra, hôm nay mới phát hiện, vị Trình tiểu thư này tính khí đúng thật là lớn.
Mà ở trong phòng kí túc xá, Lý Điệp nhìn thấy cảm xúc của Trình Vi Nguyệt không đúng, mở cửa ban công ra đứng bên cạnh cô.
“Vi Nguyệt.” Lý Điệp lo lắng nhìn cô, mềm giọng nói: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Lý Điệp nói đến đây, thấy Trình Vi Nguyệt không nói, thuận theo tầm mắt của Trình Vi Nguyệt nhìn xuống, nhìn thấy một chiếc Lincoln sang trọng đang đậu ở dưới lầu.
Cô ngay lập tức hiểu ra.
Trong trường hỗn tạp nhiều người như vậy, Vi Nguyệt nếu như lên xe, nói không chừng lại bị truyền ra vụ tai tiếng gì.
“Điệp Điệp, tớ…tớ hôm nay không muốn xuống ăn cơm.” Sắc mặt Trình Vi Nguyệt trắng bệch, cô miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, nói: “Ba người các cậu đi ăn đi, tớ không đi đâu.”
“Được rồi, không đi thì không đi, nhưng không thể không ăn cơm.” Lý Điệp nhiệt tình nói: “Tớ đến nhà ăn chụp ảnh cho cậu, muốn ăn cái gì tớ giúp cậu đóng gói mang về.”
Trình Vi Nguyệt không từ chối ý tốt của Lý Điệp, sau khi nói cảm ơn, cô nhìn ba người rời đi, một mình đứng ở ban công phát ngốc.
Triệu Hàn Trầm dường như mãi mãi đều sẽ như thế này, anh cao cao tại thượng, bình sinh chưa bao giờ cúi đầu trước ai.
Cũng đúng, thiên chi kiêu tử, làm sao có thể cúi đầu?
Trình Vi Nguyệt đột nhiên nhớ tới mùa đông năm ngoái, lúc cô còn chưa ở bên nhau với Triệu Hàn Trầm, một mình lén lút bí mật đi đến chùa Linh An.
Chùa Kinh An xây ở trên núi cao, rất nhiều người đều lựa chọn đi xe đến sườn núi rồi mới đi bộ lên.
Nhưng cô không làm vậy, sợ tâm không thủ thành kính, tự mình từng bước từng bước cúi đầu đi lên.
Cẩn thận nghĩ lại, đoạn cảm tình này, người từ đầu đến cuối cúi đầu vẫn luôn là cô.
Cô nhớ ngày hôm đó cô còn xin một lá bùa nhân duyên, khi phương trượng* đặt vào lòng bàn tay cô lá bùa nhân duyên, trong lòng cô chỉ toàn là Triệu Hàn Trầm.
*Phương trượng: Người chủ trì một ngôi chùa
Chỉ là chính cô biết, điều cô cầu là một sợi nhân duyên với Triệu Hàn Trầm.
Phương trượng nói lá bùa phải đặt ở lư hương tròn một năm, nhận hương khói thành kính cung phụng, nhất định có thế cầu được một đoạn nhân duyên tốt.
Nhân duyên tốt sao?
Trình Vi Nguyệt cảm thấy rằng mình đã bị lừa.
Hóa ra chữ tình này, là thứ không thể cưỡng cầu nhất.
Cô cứ nghĩ cứ nghĩ, chế giễu cười lên.
Cũng không biết mùa đông năm nay, rốt cục có nên đi lễ tạ không.
Chỉ là trong lòng có một giọng nói nói với cô: “Trình Vi Nguyệt a, ngươi sắp thua cược rồi, lãng tử không chịu quay đầu.”
Diệp Thành ở dưới lầu đứng rất lâu, cũng không đợi được Trình Vi Nguyệt xuống.
Anh lần nữa gọi điện thoại qua, Trình Vi Nguyệt đã tắt máy.
Mắt nhìn sắc trời ngày càng tối, Diệp Thành kinh tâm bạt vía gọi điện thoại cho Triệu Hàn Trầm.
“Triệu tổng.”
Triệu Hàn Trầm đầu bên kia đang ngồi ở văn phòng làm việc, nghe thấy giọng nói của Diệp Thành, ngữ khí không kiên nhẫn: “Các người đang ở đâu?”
Diệp Thành nuốt nước bọt, ổn định giọng nói, nói: “Tôi vẫn đang ở Kinh đại, Trình tiểu thư…Trình tiểu thư cô ấy không xuống.”
Triệu Hàn Trầm cả ngày hôm nay vẫn chưa ăn gì, bây giờ nghe thấy lời này, tức giận đến mức đứng dậy.
Có lẽ là tức khí công tâm*, bụng của anh thắt lại đau đớn.
*Thường thì mình chỉ thấy “nộ khí công tâm” nghĩa là đau khổ phẫn nộ mà hôn mê, hay “hỏa khí công tâm” bỏng nặng nguy hiểm đến tính mạng mà hôn mê.
Vậy tức khí công tâm có lẽ là thở gấp đến muốn hôn mê??
Tay anh bấu chặt vào mép bàn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Cả mặt anh tái mét, sắc mặt khó coi đến dọa người, miễn cưỡng đè nén cơn đau kinh thiên động địa, anh hít sâu một hơi, ngữ khí lạnh đến tận xương: “Cô ta đúng là rất tốt!”
Diệp Thành muốn nói, Triệu tổng ngữ khí này của anh nghe có chỗ nào giống như rất tốt.
Lời đến bên miệng suy đi tính lại, vẫn là khuyên giải: “Triệu tổng, anh bớt giận.”
Triệu Hàn Trầm không trả lời, bàn tay nắm nép bàn càng ngày càng chặt, khuôn mặt tuấn mỹ nhuốm vài phần đau khổ.
Lần nữa mở miệng, giọng của anh khàn khàn: “Gọi bác sĩ đến đây giúp tôi.”
Diệp Thành vừa nghe lập tức không dám chậm trễ, vừa lên xe vừa nói: “Triệu tổng, tôi lập tức đưa người qua.”
Trình Vi Nguyệt nhìn thấy Diệp Thành lên xe rời đi, cuối cùng cũng thở nhẹ một hơi, trở về chỗ ngồi của mình.
Mấy ngày này, cô thật sự một chút cũng không muốn gặp Triệu Hàn Trầm.
Trần Dịch Hân bê một hộp cơm đi vào trong kí túc xá, Lý Điệp và Tôn Lai ở quán trà sữa bên cạnh mua trà sữa, có lẽ sẽ không thể về trong một lúc nữa.
Lúc cô gần đi đến kí túc xá, nghe thấy một giọng nam trầm thấp lười biếng.
“Bạn học, đợi một chút.”
Cô lập tức dừng chân, nhìn thấy dưới gốc cây trên vỉa hè đang đậu một chiếc Volkswagen màu đen bình thường, cửa sổ ghế lái được mở ra một nữa, lộ ra gương mặt thanh quý tao nhã của người đàn ông.
Anh đeo gọng kính vàng kim, khí chất văn nhã nội liễm, mở cửa đi ra, hơi cười với cô.
Khí chất này, phải tu luyện rất lâu mới có được, so với đám thiếu niên liều lĩnh nhiệt huyết trong trường hoàn toàn bất đồng.
Trần Dịch Hân không nhịn được hưng phấn.
Cô nắm chặt hộp cơm trong tay, lắp bắp nói: “Vị tiên sinh này, ngài…ngài đang gọi tôi sao?”