Sau khi nhìn thấy Châu Kinh Duy nắm lấy cổ áo Triệu Hàn Trầm, cô mới hoảng sợ đi qua, giọng nói run rẩy sắp khóc khiến người khác đau lòng.
Cô run giọng nói: “Châu Kinh Duy, anh đừng động vào Hàn Trầm!”
Đôi mắt đỏ hoe của Trình Vi Nguyệt khiến trái tim anh đau nhói, cảm giác đau đớn thống khổ không nói thành lời.
Châu Kinh Duy mím môi thành một đường, nhưng vẫn là từng chút một buông lỏng.
Mà Triệu Hàn Trầm chậm rãi chỉnh sửa cổ áo, đôi mắt phượng rũ xuống, rơi trên gương mặt tái nhợt của Trình Vi Nguyệt, cánh tay anh siết vai cô rồi ôm cả người vào lòng, nghiêng người qua, bên tai cô nói bằng một giọng trầm thấp lạnh lẽo: “Tạm biệt Châu Kinh Duy.”
Là một câu mang theo mệnh lệnh, nhưng ngữ khí lại đem đến cảm giác ngột ngạt.
Bầu không khí ở đại sảnh ngột ngạt và chết chóc, môi Trình Vi Nguyệt run lên, thấp giọng nói: “Châu tiên sinh, tạm biêt.”
Cô vẫn không hề chống lại anh, giống như những lần trước đây, rất ngoan.
Triệu Hàn Trầm rất vừa ý, ánh mắt nhu hòa hơn một chút.
“Đi đường cẩn thận.” Châu Kinh Duy thản nhiên cười cười, biểu cảm không thay đổi.
Anh cầm một túi giấy bên cạnh, đưa cho Trình Vi Nguyệt: “Đồ hôm qua em muốn tôi mua, trên đường ăn một chút, đừng để bụng đói.”
Trình Vi Nguyệt không nhớ hôm qua cô muốn anh mua đồ gì, hơi do dự đưa tay nhận lấy, đôi mắt ướt át sạch sẽ có chút bất an: “Cảm ơn.”
Châu Kinh Duy nói không cần cảm ơn, đích thân tiễn hai người ra cửa.
Trừ lúc vừa nãy mất khống chế nhất thời, tất cả những cảm xúc của anh đều được thu liễm đến một giọt nước cũng không lọt.
Nếu chỉ đơn giản nhìn vào hiểu cảm của anh, thực sự rất khó biết được cảm xúc trong lòng anh là gì.
Một người đáng ông đáng sợ.
Ánh mắt Triệu Hàn Trầm rơi vào phòng ngủ chính trên lầu 2, không biết đang nghĩ gì, ánh mắt dần lạnh lẽo.
Anh cúi người vào chiếc Bentley, Trình Vi Nguyệt ở phía sau anh, cảm ơn người tài xế mở cửa giúp mình.
Cho đến tận khi chiêc xe khuất khỏi tầm mắt, Châu Kinh Duy mới mất đi sự ung dung thản nhiên.
Anh một lần nữa ngồi vào bàn ăn, ăn vài cái bánh bao nóng hổi trên bàn, ngón tay dài cầm điện thoại, gọi điện cho trợ lý.
“Trang trí lại phòng ngủ chính của nhà cũ Châu gia, bản thiết kế giống như bản trước đây tôi gửi cho cậu.”
“Châu tiên sinh, hiện tại bắt đầu tu sửa, phải đến mùa xuân năm sau mới hoàn thành.”
Trợ lý đầu bên kia do dự mở miệng: “Đợi qua vài tháng nữa vào đông, chính là sinh nhật của lão gia, có cần qua một đoạn thời gian nữa rồi…”
“Không cần.” Châu Kinh Duy cười cười, đỡ gọng kính trên sống mũi: “Mùa xuân năm sau vừa đẹp.”
Anh ngắt điện thoại, tùy ý đặt sang một bên, ngón tay xoa xoa trên trán.
Không hiểu vì sao, đôi mắt đỏ hoe vừa nãy của Trình Vi Nguyệt lại đột nhiên xuất hiện trong tâm trí anh, tâm trạng anh phức tạp và hối hận khôn tả.
Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của anh, chỉ là anh đã đánh giá thấp sự mềm lòng của mình đối với Trình Vi Nguyệt.
Châu Kinh Duy hồi trẻ không hề có ý định lập gia định, anh tùy tính tản mạn quen rồi, những khuôn khổ giáo điều của thế tục đều không thể gò bó anh, anh bình sinh mong muốn chỉ có có được niềm vui.
Người bản tính lạnh nhạt, thực ra lại đối với thế giới này thực quyến luyến, thực dịu dàng.
Thế nhưng tối ngày hôm qua, anh nhìn thấy gương mặt say ngủ của Trình Vi Nguyệt, mơ mơ hồ hồ nghĩ, nếu như quãng đời sau này, cô có thể như thế này ở trong nhà đợi anh, ngọn đèn của vạn gia trên thế giới này có một ngọn vì anh mà thắp lên, dường như cũng rất tốt.
Thế nhưng, nếu tương lại người này không phải là Trình Vi Nguyệt, vậy thì anh thà trong những ngọn đèn ấy, không ngọn nào vì anh mà sáng lên.
Anh có lẽ là quá cố chấp, nếu như không có được thứ tốt nhất, thì thà rằng cái gì cũng không có.
Thế nên anh không thể chờ đợi, không thể chịu được Trình Vi Nguyệt ở bên cạnh Triệu Hàn Trầm thêm dù chỉ một ngày.
Anh quá hiểu Triệu Hàn Trầm, hiểu người đàn ông này có bao nhiêu lạnh bạc đa nghi, mói qua hệ giữa anh và Trình Vi Nguyệt căn bản không hề vững chắc, nó không chỉ chịu nổi sự suy đoán và tàn phá.
Nghĩ đến đây, Châu Kinh Duy nhẹ nhàng cười.
Ánh trăng nhỏ của anh là tín Phật, Phật gia từng nói thế nào nhỉ?
Phật gia nói, ngẩng đầu ba thước có thần linh, hủy nhân* duyên phận xuống địa ngục.
*Chữ nhân ở đây là người nha mọi người.
Ha.
Anh cẩn thận nghĩ lại, hình như cũng không lỗ.
- ---
[Truyện chỉ được đăng trên Wattpad]
Trình Vi Nguyệt ngồi dựa lưng vào cửa xe, cúi đầu nắm cái túi trong tay.
Cô lúc này mới nhìn rõ, ở trong túi giấy là bánh trung thu. Các loại vị, tạo hình tinh mỹ lại đẹp mắt.
Cô nhìn vài lần, tâm trạng càng thêm phức tạp.
Mà Triệu Hàn Trầm cả đoạn đường đều không nói gì, an tĩnh giống như ngọn núi lửa trước khi phun trào.
Trình Vi Nguyệt duy trì một tư thế ngồi rất lâu, chân cũng bắt đầu thấy đau.
Cô đặt túi giấy sang một bên, cuối cùng gom đủ dũng khí từng chút một tiến gần đến bên cạnh Triệu Hàn Trầm.
Đường nét gương mặt người đàn ông rõ ràng, quá mức yêu nghiệt phong lưu, trong ánh mắt lưu chuyển đều là hương vị mê hoặc lòng người.
Trình Vi Nguyệt nhẹ nhàng cầm vạt áo của anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Hàn Trầm..em không biết là Châu Kinh Duy….thích…thích em, em sau này….”
“Cô rất đắc ý nhỉ?” Lời của Trình Vi Nguyệt còn chưa nói xong, Triệu Hàn Trầm đột nhiên nhìn cô, mắt phượng lạnh lẽo, ánh mắt âm trầm.
Anh đánh gãy lời cô, thẳng thừng chế nhạo: “Châu Kinh Duy loại người thanh tâm quả dục, vì cô mà không tiếc quay lưng lại với tôi, cô có phải cảm thấy bản thân mình rất có mị lực?”
Đại não Trình Vi Nguyệt ong ong, sự nhục nhã và đau đớn không biết từ đâu càng dâng lên cao hơn, trái tim cô trầm xuống, khàn giọng mở miệng: “Em từ trước đến nay chưa từng nghĩ như vậy.”
Lời vừa rơi xuống, cằm bị nắm chặt, ngón tay Triệu Hàn Trầm dùng lực rất mạnh, lưu lại vết đỏ ửng.
Anh mở miệng, vừa nhẹ vừa lạnh: “Trình Vi Nguyệt, cô nếu như dám phản bội tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho cô.”
Anh biết Trình Vi Nguyệt vô tội, thế nhưng vào lúc này đây, dường như sự chịu đựng của cô mới khiến anh cảm thấy yên tâm.
Yên tâm Trình Vi Nguyệt không hề động tâm với Châu Kinh Duy, như cũ yêu anh sâu đậm, như cũ có thể vì anh nuốt xuống ủy khuất.
Loại người như Châu Kinh Duy, nếu như trở thành tình địch, cho dù là người đàn ông nào gặp phải, cũng sẽ không bình tĩnh hơn anh.
Trình Vi Nguyệt cau mày đau đớn, nhìn ánh mắt lạnh băng của Triệu Hàn Trầm, tràn ngập thất vọng: “Anh vẫn nghĩ như vậy về em, cảm thấy em là loại người lẳng lơ, không thủy chung sao?”
Âm lượng của cô cao hơn một chút, trong ánh mắt Triệu Hàn Trầm lóe lên tia kinh ngạc.
Anh từ trước chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tức giận như thế này của Trình Vi Nguyệt, nhất thời không kịp phản ứng, ngay cả tay đang nắm cằm cô cũng không tự chủ mà buông lỏng.
Giọt nước mắt của Trình Vi Nguyệt từng giọt từng giọt rơi xuống, rơi vào mu bàn tay chưa kịp thu lại của Triệu Hàn Trầm.
“Ninh Ninh, đừng khóc….” Triệu Hàn Trầm cuối cùng cũng hoảng rồi: “Anh biết không phải em sai, em đừng khóc…..”
Nhưng giọng nói của Trình Vi Nguyệt nghẹn ngào, vô cùng thương tâm: “Triệu Hàn Trầm, năm 18 tuổi lần đầu tiên nhìn thấy anh, đã ngay lập tức thích anh không lùi bước, em vì anh đã chấp nhận chờ 3 năm, tròn 3 năm!”