Người vừa bước ra là Kim Nguyệt Hương, nương của Lượng Tử.
Buổi sáng hôm qua bọn họ đã đưa cho Cố Vân Đông năm lượng bạc, Hồ Lượng còn bị đánh đến cả người đều là vết thương, ngẫm lại đều cảm thấy nghẹn khuất, không cam lòng.
Đặc biệt là Kim Nguyệt Hương, nàng từ trước đến nay đều nâng niu tiểu nhi tử trong lòng bàn tay, hắn là tâm can bảo bối của nàng.
Cho dù ngày thường hắn có trộm cắp, có người trong thôn tìm tới nhà muốn nói lý, nàng đều có thể mắng chửi người đuổi trở về, người khác chẳng những không lấy được tiền bồi thường, còn bị nàng mắng máu chó đầy đầu.
Vì thế Kim Nguyệt Hương càng thêm đắc ý, càng đánh càng hăng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Nhưng nào đây biết rằng, ngày hôm qua lại bị một tiểu cô nương đánh một cái liền té ngã, mắng không được, đánh không xong, còn mất một số tiền lớn như vậy.
Nàng là càng nghĩ càng nóng ruột, càng nghĩ càng ngủ không được.
Nhưng nàng lại không dám tìm Cố Vân Đông, tính tới tính lui, nàng liền nghĩ đến Dương thị.
Đó chính là một người ngốc a, cho dù có bị khi dễ, nói không chừng cũng sẽ không cáo trạng, nàng còn có thể bảo Đổng thị đem năm lượng bạc trả cho nàng. Ân, ý tưởng của nàng liền cùng Phương thị lúc trước giống nhau như đúc.
Bởi vậy sáng sớm hôm nay nàng liền tới đây, trốn trở sau đống củi khô động cũng không dám động, liền chờ Dương thị đơn độc đi ra.
Ai biết, Dương thị còn chưa có chờ được, cư nhiên lại đợi được lúc Phùng Đại Năng lại đây, còn nghe được tin tức chấn động nhân tâm như thế.
Bành gia a, ha ha ha, kia chính là Bành gia.
Cố Vân Đông đắc tội Bành gia còn không biết kẹp chặt cái đuôi làm người, thế nhưng còn vội vàng đi tìm phiền toái, cái này khẳng định chết chắc rồi.
Kim Nguyệt Hương kích động đến cả mặt đều đỏ, cũng bất chấp Dương thị, một bên trở về, một bên gặp được người nào liền nói Cố gia muốn xúi quẩy.
“Ngươi là không biết, Cố Vân Đông kia lá gan thật lớn. Cư nhiên nói Bành gia trộm đồ vật của nàng, hiện tại còn đi tìm Bành gia tính sổ.”
“Ngươi nói nàng có phải hay không điên rồi, Bành gia đó là nhà nào? Đại gia nghiệp nhà đó, còn hiếm lạ đồ vật của nàng sao? Các ngươi cứ chờ xem, Cố gia muốn xong rồi nha.”
“Cho dù nhận thức huyện lệnh đại nhân thì thế nào? Ta xem a, liền tính là nhận thức, huyện lệnh đại nhân cũng không nhận nàng đâu.”
Lại nói, Cố gia như thế nào sẽ nhập vào Vĩnh Phúc thôn của bọn họ? Nếu huyện lênh đại nhân có quan hệ tốt với nhà bọn họ, nên để bọn họ ở trong thành, hoặc là huyện thành xung quanh cái gì đất đai màu mỡ sinh hoạt trù phú đi.
Kim Nguyệt Hương kiến thức hạn hẹp, nào đâu biết rằng việc lập hộ không phải dễ dàng như vậy. Hiện giờ tân hoàng thượng vị, đối với việc sắp xếp chỗ ở cho lưu dân thập phần coi trọng, đừng nói là huyện lệnh, cho dù là thân thích tri phủ đại nhân muốn lập hộ, mấu chốt này cũng phải dựa theo quy củ chiếu ra.
Nhưng những lời này của Kim Nguyệt Hương, vẫn nhấc lên một làn nghị luận trong thôn.
Mọi người tụ tập với nhau khe khẽ nói nhỏ, đối với việc Cố Vân Đông dám chạy đến Bành gia đi tìm phiền toái thật không thể tưởng tượng.
“Cố gia lần này phỏng chừng thật sự muốn xong rồi.”
“Nhà ở kia có lẽ cũng không được xây nữa, quá đáng tiếc, ta nghe nói nhà ở rất đẹp, còn muốn chờ đến khi xây xong đi xem đâu.”
Cũng có người nói mát, “Xứng đáng, ngươi nhìn xem nàng ngày hôm qua kiêu ngạo, tuổi còn nhỏ đã đanh đá ngoan độc như vậy, vốn dĩ đã khó gả ra ngoài rồi, hiện tại còn đắc tội Bành gia, ai dám theo chân nhà bọn họ lui tới a.”
Kim Nguyệt Hương nghe được lời này rất là đắc ý, nàng đi hết toàn bộ thôn rồi lại vòng về nhà, thần thanh khí sảng đem chuyện này nói cho nhi tử nhà mình nghe.
Mặt mũi Hồ Lượng vẫn đang còn bầm dập, nghe đến chuyện này ánh mắt tức thì sáng lên, nguyên bản đang nằm trên giường uể oải không có tinh thần, nháy mắt liền nhảy dựng lên, phủ thêm quần áo liền đi ra khỏi cửa.
Kim Nguyệt Hương vội kêu hắn, “Ngươi tính làm gì thế?”
“Ha ha ha ha ha, ta đi báo thù.”
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247