Cố Vân Đông ngước mắt nhìn về phía sau Phùng Đại Năng, đất nền nhà mình bên kia đáng lẽ ra đã đến giờ làm việc, là thời điểm khí thế ngất trời thi công, hiện giờ tất cả đều dừng lại công việc trong tay, ngược lại mang theo vẻ mặt lo lắng sốt ruột nhìn về bên này.
“Phát sinh chuyện gì?” Cố Vân Đông sắc mặt không khỏi trở nên ngưng trọng vài phần.
Phùng Đại Năng hơi hơi buông đầu, lau lau khuôn mặt thô ráp, cái tay lau cũng không tự chủ được run rẩy, “Hôm qua, sư huynh của ta lại đây tìm ta, ở nhà ta thấy được mấy bản vẽ ngươi đưa cho ta. Không nghĩ tới, hắn thế nhưng trộm lấy mang đi, còn, còn giao cho Bành gia trong huyện. Ngươi hẳn là biết Bành gia đi?”
Cố Vân Đông lắc đầu, nàng vừa mới tới, đừng nói Bành gia ở trong huyện, chính là hơn nửa người trong thôn cũng không quen biết.
Phùng Đại Năng liền giải thích cho nàng nghe về tình huống của Bành gia, Bành gia là đầu não của Phượng Khai huyện, là nhà giàu của huyện thành, tổ tông bắt đầu làm giàu từ vải vóc.
Toàn bộ Phượng Khai huyện, phàm là tiệm vải đều thuộc quản lý của nhà hắn, cho dù có là những tiệm nhỏ lẻ, cùng nhiều hoặc ít cùng Bành gia có chút lui tới.
Quan trọng nhất chính là, Bành gia có huynh đệ thúc bá ở kinh thành làm quan, chính vì thế mà địa vị của Bành gia ở Phượng Khai huyện càng là lên như diều gặp gió, con cháu Bành gia ngày thường cũng là đi ngang.
Người sư huynh mà Phùng Đại Năng nói kia, đã trộm đem mấy bản vẻ cho nhị thiếu gia Bành gia, Bành Trọng Phi.
Kỳ thật nói là sư huynh của hắn, cũng bất quá là do Phùng Đại Năng ở phủ thành kia hai năm, bởi vì cùng được các đốc công sư phụ mang theo mới có một chút giao tình gì đó, cũng không phải là sư huynh chính thức.
Huống hồ sư huynh của hắn thường tự xưng là người của huyện thành, không quá xem trọng Phùng Đại Năng, sau khi Phùng Đại Năng rời khỏi phủ thành thì không còn liên hệ, trừ phi tại thời điểm yêu cầu hắn hỗ trợ mới có thể nhiệt tình được vài phần.
Sáng sớm hôm qua hắn lại đây chính là muốn tìm Phùng Đại Năng vay tiền, nhưng Phùng Đại Năng sau khi tiếp nhận xây nhà cho Cố gia thập phần nhiệt tình, mỗi ngày đều đi đất nền nhà bên này nhìn xem một chút, thuật tiện cân nhắc như thế nào mới có thể làm thật hoàn mỹ.
Đến nỗi thê tử của hắn Lưu Quế Hoa, lúc ấy đang ở cửa nhà Phương thị nhìn Cố Vân Đông thu thập bốn tiểu tặc kia thuận tiện cắn cắn hạt dưa.
Bởi vậy khi Thường Phú lại đây, trong nhà chỉ có tiểu nhi tử tám tuổi đang trông cửa.
Con của hắn nhận thức Thường Phú, mời Thường Phú vào nhà uống nước, sau đó hắn liền chạy tới đất nền nhà bên này kêu Phùng Đại Năng trở về.
Ở nông thôn, thúc thúc bá bá lại đây đều là chiêu đãi như vậy. Nơi nào nghĩ đến hắn mới vừa đi kêu cha mình, Thường Phú liền nhìn đông nhìn tây sờ cái này sờ cái kia, thấy cửa phòng nhà chính chỉ khép hờ, lập tức liền đẩy cửa ra đi vào.
Sau đó liền thấy một cái hộp nhỏ được đặt trên tủ đầu giường, hộp gỗ kia được chà lau thực sạch sẽ, vừa thấy liền biết bên trong có đồ vật quý trọng.
Thường Phú ngay từ đầu cũng chỉ nghĩ đến muốn trộm tiền, chỉ là đến khi nhìn thấy bản vẽ trong hộp gỗ, con ngươi tạch một chút liền sáng, không nói hai lời liền nhét vào tay áo.
Vì để không làm cho Phùng Đại Năng hoài nghi, hắn còn trấn định tự nhiên ngồi ở nhà chính uống nước chờ Phùng Đại Năng trở về, bồi chuyện hàn huyên một lát liền đi.
Phùng Đại Năng đã sớm không kiên nhẫn tiếp đón hắn, ước gì hắn có thể đi nhanh, sau đó chính mình lại đi đến đất nền Cố gia xem xét tiến trình phòng ở.
Bởi vậy chờ đến khi hắn phát hiện không thấy bản vẽ, đã là buổi tối.
Hắn lúc ấy mặt mũi trắng bệt, suốt đêm đến huyện thành, nhưng khi hắn chạy đến cửa thành cũng đóng. Chờ một đêm đến buổi sáng cửa thành mở liền chạy đến nhà Thường Phú, nhưng mà đã chậm, Thường Phú đã đem bản vẽ cho Bành Trọng Phi.
Phùng Đại Năng tâm đều lạnh, nhưng cái này cũng chưa tính, Bành Trọng Phi còn để Thường Phú nói với hắn một câu.
Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen247