‘Hưu’ một tiếng, nỏ tiễn lấy khí thế sét đánh đột nhiên bắn về phía yết hầu nam nhân, xuyên thấu cổ hắn sau lại ‘tạch’ một tiếng rơi xuống trên mặt đất.
Nam nhân kia thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ là không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn, yết hầu gian nan phát ra thanh âm ‘hà hà’, cuối cùng mặt đầy vẻ không cam lòng ngã xuống trên mặt đất.
Cố Vân Đông thở ra một hơi, lúc này mới cầm nỏ cẩn thận hướng bên trong đi vào.
Mới vừa đi được hai bước, trong phòng liền truyền đến tiếng bước chân lảo đảo.
Cố Vân Đông bỗng nhiên dừng chân, nỏ trong tay cũng tùy theo nhắm ngay cửa phòng.
Thực mau, một người nam nhân từ trong phòng nghiêng ngả lảo đảo lui trở ra, một bàn tay ôm cánh tay còn lại, giữa khe hở các ngón tay máu chảy đầm đìa. Trên mặt hắn tràn đầy kinh hoảng, chạy ra sân muốn kêu đồng bạn của mình, không nghĩ tới khi quay đầu đã nhìn thấy đồng bạn ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt.
Cố Vân Đông kinh ngạc, nỏ trong tay chỉ vận sức chờ phát động.
Bất quá không đợi nàng ngắm chuẩn, trong phòng lại đi ra một nam tử.
Người nọ một thân màu bạc, trên mặt toàn là sát khí, trong tay còn cầm một thanh kiếm, mũi kiếm chỉa xuống làm máu tươi từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.
Hắn liếc mắt một cái liền thấy được Cố Vân Đông đang đứng nơi đó, quay đầu lại thấy nam nhân ngã trên mặt đất, trong lòng hiểu rõ, đối với nàng gật đầu: “Đa tạ.”
Nam tử lại quay đầu, một lần nữa nhìn về phía kẻ đã xâm nhập có ý đồ hành hung gϊếŧ bọn hắn.
Người sau tuyệt vọng quỳ gối trên mặt đất, “Hảo hán tha mạng, là ta bị ma quỷ ám ảnh có mắt không thấy Thái Sơn, ta đáng chết, ta hỗn đản, cầu ngươi buông tha ta. Ta thật sự là đói quá mức, ta cũng không còn cách nào mới có thể… A…..”
Lời còn chưa nói xong, kiếm trong tay nam tử kia đột nhiên giương lên, đâm thủng cổ hắn.
Người nọ chỉ phát ra tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, người liền ngã xuống, bất động.
Hai kẻ không bằng cầm thú đã chết, Cố Vân Đông lại không dám có điều lơi lỏng, cùng nam tử mặt đối mặt, nàng bắt đầu cân nhắc tình huống trước mắt.
Đúng lúc này, trong phòng lại chạy ra một bóng người nho nhỏ, thoạt nhìn bất quá chỉ mới năm sáu tuổi.
“Cao thúc thúc, Bạch ca ca đã tỉnh, người mau vào đi.”
Thanh âm non nớt vang lên, tiểu thân ảnh một mạch chạy ra liền trực tiếp ôm lấy đùi nam tử, ngửa đầu nói chuyện.
Cao Phong lập tức che lại đôi mắt hắn, không cho hắn xem tử trạng của hai người kia. Mới vừa rồi còn lạnh nhạt ít lời, biểu tình trong nháy mắt biến đổi thành một người ôn nhu, thanh âm nhẹ nhàng: “Cao thúc thúc đã biết, ngươi đi vào trước, đừng làm muội muội ra ngoài này, nói cho Bạch ca ca của ngươi, ta bên này còn có chút việc muốn xử lí, tập tức liền vào.”
“Được.” Tiểu nam hài ngoan ngoãn gật đầu, bị Cao Phong xoay người, lại lộc cộc chạy trở về.
Hắn thâm chí còn không biết Cố Vân Đông vẫn luôn đứng trong viện.
Cố Vân Đông biểu tình như bị sét đánh, hình như nàng hiểu sai thì phải!!
Mục tiêu của hai kẻ cặn bả này căn bản không phải là một nhà bốn người các nàng, mà là bốn người trong viện này cũng đồng dạng mang theo hai tiểu hài tử. Đúng rồi, lúc trước bọn họ còn bảo hai tiểu oa nhi trắng trẻo mềm mại, đệ muội nhà mình gầy trơ xương, thật chẳng liên quan gì đến từ ‘trắng trẻo mềm mại’ này.
Cố Vân Đông nhanh chóng tìm đúng địa vị của chính mình, nàng thu nỏ lại, biểu tình nghiêm túc nói với Cao Phong: “Không cần cảm tạ, ta cũng vừa khéo nghe được bọn họ nói, biết hai kẻ này không phải người tốt, tự nhiên phát điên lại xuống tay với hai tiểu oa nhi. Phàm là người có lương tâm đều sẽ không ngồi yên không nhìn đến, cho nên ta mới đi theo sau bọn hắn nghĩ có thể giúp các ngươi liền giúp một phen.”
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247