Hộ nhân gia này họ Từng, căn nhà thật ra không lớn. Mở cửa chính là một tiểu cô nương sáu bảy tuổi, nhìn thấy người lạ đang đứng ngoài cửa, có chút khiếp nhược nhỏ giọng hỏi: “Ngươi tìm ai?”
Vừa mới nói xong, lại có một phụ nhân vội vàng lại đây, cũng nghi hoặc nhìn Cố Vân Đông.
“Chào thẩm, ta là Cố Vân Đông mới tới Vĩnh Phúc thôn, cái nhà đang xây ở cách vách chính là nhà của ta, về sau chúng ta chính là hàng xóm. Ta lại đây một là muốn cùng thẩm chào hỏi một tiếng, trong khoảng thời gian xây nhà này có quấy rầy đến các ngươi. Hai là muốn nhờ thẩm giúp đỡ một chút.”
Cố Vân Đông cười nói, thái độ thập phần hiền lành.
Đổng thị thấy bộ dáng nàng nói chuyện thật văn nhã, biết nàng chính là người Cố gia đang xây nhà ở cách vách, về sau tất nhiên sẽ có nhiều tiếp xúc, liền vội thối lui thân mình nói, “Vào nhà rồi nói đi.”
Cố Vân Đông vào cửa, tùy ý nhìn thoáng qua sân của Từng gia.
Sân không lớn, nhưng được quét tước dọn dẹp rất sạch sẽ, phòng ở có chút cũ kiểu như đã lâu không được tu sửa.
Đổng thị mang theo nàng vào nhà chính mới hỏi, “Ngươi muốn nhờ ta giúp cái gì, ngươi cứ nói.”
“Ta muốn mượn phòng bếp của thẩm nấu nồi trà gừng.” Cố Vân Đông giải thích nói, “Hiện tại thời tiết có chút lạnh, bên ngoài thúc bá giúp đỡ nhà ta xây nhà, ra một thân mồ hôi, gió thổi vào sẽ dễ dàng bị phong hàn, uống chút trà gừng cũng có thể làm ấm áp dạ dày. Không biết thẩm có thuận tiện hay không?”
Đổng thị chỉ là khựng lại một chút, lập tức gật đầu, “Tiện chứ, không phiền gì đâu. Ngươi cứ ngồi đây một lát, nhà của ta có sinh khương, ta đi lấy cho ngươi.”
Sinh khương đều là của nhà trồng, rất nhiều, Đổng thị thực mau liền mang đến cho nàng rất nhiều.
Cố Vân Đông cũng không khách khí, chẳng những mượn sinh khương cùng củi lửa, còn mượn thùng cùng chén của nhà bọn họ. Nấu xong liền cùng Dương thị bưng ra ngoài, Phùng Đại Năng còn kỳ quái nàng đi nơi nào, thấy nàng mang trà gừng lại đây, trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc.
*Sinh khương: củ gừng tươi
Cố Vân Đông nói cho hắn biết ý tứ của mình, “Các thúc ban ngày làm việc đều dễ bị khát nước, ta thấy có người còn trực tiếp múc nước lã uống, như vậy rất dễ dàng sinh bệnh. Cho nên mượn phòng bếp của Từng gia nấu một nồi trà gừng, nóng hầm hập uống xong người cũng thoải mái. Nếu là uống không quen hương vị của trà gừng, cũng có thể uống nước ấm, Phùng thúc, người gọi mọi người lại đây uống một chút đi.”
Phùng Đại Năng chưa từng thấy qua chủ nhà nào nấu trà gừng cho người làm uống, nhiều nhất chính là để một nồi nước sôi để nguội ở một bên, muốn uống thì tự mình lấy. Tiểu cô nường thật sự làm người không tồi, bởi vậy, trong lòng mọi người cũng cảm động, năng suất làm việc càng là miễn bàn.
Cố Vân Đông cùng Phùng Đại Năng nói xong, lại lần nữa trở về Từng gia.
Đổng thị đang ở trong phòng bếp dọn dẹp lại, thấy nàng tiến vào liền cười cười, cái gì cũng chưa nói.
Cố Vân Đông cầm môt xâu tiền, nhét vào tay Đổng thị.
Đổng thị khiếp sợ, vội đem tiền đẩy về, “Ngươi làm gì vậy, chỉ là mấy củ sinh khương mà thôi, ta…”
“Thẩm, tiền này không chỉ là dùng cho hôm này, nhà của ta muốn xây xong nói như thế nào cũng phải hơn một tháng, ta cũng không có khả năng mỗi ngày lại đây. Cho nên muốn phiền toái thẩm mỗi ngày giúp ta nấu một nồi, cũng không cần mỗi ngày đều là trà gừng như vậy, nước sôi để nguội cũng được, tiền này coi như là tiền công ta mượn thẩm, huống hồ củi lửa của nhà thẩm cùng nước cũng muốn dùng của nhà người.”
Đổng thị ngẩn người, cúi đầu nhìn hai trăm văn tiền trong tay, nghĩ đến nam nhân của mình còn bị gãy chân đến nay chỉ có thể nằm ở trên giường, còn có mấy hài tử nhỏ tuổi trong nhà, cắn răng một cái, đem tiền thu vào tay, “Thẩm cảm ơn ngươi.”
“Vậy phiền toái thẩm.” Cố Vân Đông lúc này mới rời đi Từng gia.
Ai ngờ vừa mới ra cửa, liền thấy cửa của một hộ nhà cách vách cũng mở ra, nàng kinh ngạc nhìn về phía nam nhân mới vừa bước ra.
Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen247