Cố Vân Thư lo lắng sờ sờ khuôn mặt nhỏ, Ngưu Đản vừa lôi kéo hắn trở về, vừa đi một bên giải thích cho hắn nghe, “Ngay từ đầu ta đã nghe người lớn gọi hắn là sói con rồi, ta cũng không rõ vì sao, ta có hỏi nương ta và nãi nãi, các nàng cũng chỉ bảo ta là tiểu hài tử không nên hỏi cái này.”
Nói đến cái này hắn cũng có chút bất mãn, ai cũng xem hắn là tiểu hài tử, hắn đã bảy tuổi rồi có được không?
“Ta sợ hắn là bởi vì, bởi vì…” Nói đến cái này, Ngưu Đản còn nhịn không được rùng mình một cái, “Có một lần, ta tận mắt nhìn thấy hắn, thấy hắn đem Cẩu Đản ném xuống nước.”
“A?” Cố Vân Thư ngẩn người, “Cẩu Đản là ai?”
“...” Đây là trọng điểm sao? Này rõ ràng không phải a.
Ngưu Đản có chút u oán, nhưng là bị hắn làm gián đoạn như vậy, sợ hãi trong lòng hắn giảm đi rất nhiều, “Cẩu Đản là nhi tử của Cao gia đầu thôn, bằng tuổi của ta. Có một lần hắn mắng sói con, còn kêu chó săn trong nhà đi cắn hắn, nói để hắn xem sói con cùng chó đấu thử ai lợi hại hơn. Kết quả con chó to đó bị đá văng, Cẩu Đản cũng bị hắn ném xuống dưới sông, chờ đến khi Cẩu Đản sắp không thở được nữa hắn mới đem người cứu lên, sau khi Cẩu đản khôi phục thì lại ném vào nước, cho đến khi người nhà Cẩu Đản tới hắn mới bỏ qua.”
Chuyện này là hắn tận mắt nhìn thấy, Cẩu Đản sau khi về nhà sinh bệnh năng, từ đó về sau mỗi lần nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn đều đi đường vòng, lại không dám chọc hắn.
Chuyện này bị truyền đi gây một hồi ồn ào huyên náo, Cao gia không chịu buông tha cho Thiệu Thanh Viễn như vậy, còn tới tìm gia gia của hắn tìm công đạo, muốn đem Thiệu Thanh Viễn đuổi ra khỏi Vĩnh Phúc thôn.
Sau lại bị Thiệu Thanh Viễn nói, lại dám tìm hắn gây phiền toái, liền phóng lửa thiêu nhà Cao gia.
Thiệu Thanh Viễn cho tới bây giờ đều là nói được làm được, Cao gia cũng sợ hắn thật sự hạ độc thủ, rốt cuộc hắn không có vướng bận, mình lại thật không dám đem tính mệnh cả nhà ra đặt cược.
Tóm lại chuyện này cuối cùng không giải quyết được gì, nhưng từ nay về sau, phàm là tiểu hài tử nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn, đều là một bộ dáng có thể chạy bao xa liền chạy.
“Ngươi nói người này đáng sợ hay không đáng sợ?” Ngưu Đản đối với Cố Vân Thư nói, “Về sau a, nhìn thấy hắn nhất định phải chạy thật xa, hắn cho dù là tiểu hài tử cũng không buông tha đâu.”
Cố Vân Thư rối rắm, “Cũng không phải là Cẩu Đản làm chuyện xấu trước sao? Bị giáo huấn là bình thường a, đại tỷ ta nói, mặc kệ là người già hay là tiểu hài tử, tâm địa xấu chính là người xấu, vì sao không thể đánh? Nếu là Cẩu Đản kia thả chó tới cắn ngươi, thì ngươi làm sao?”
Ngưu Đản chớp chớp mắt, “Ta, ta khẳng định tức giận, muốn báo thù.”
Nói như vậy, sói con… không sai?
Như thế nào cảm giác hơi quái quái?
Không đợi hắn nghĩ ra nguyên nhân, hai người đã chạy đến cửa nhà.
Vào nhà chính, còn có thể nghe được thanh âm hưng phấn kích động của Phùng Đại Năng truyền vào tai, bọn họ cư nhiên còn chưa có thảo luận xong.
Cố Vân Thư đi đến bên người đại tỷ, nhón mũi chân nhìn nhìn, phát điện đang nói đến tờ giấy cuối cùng, xem ra không sai biệt lắm sắp xong rồi.
Phùng Đại Năng đối với mấy bản vẽ này khen không dứt miệng, “Có thứ này, trong lòng ta liền hiểu rõ, những chỗ phải chú ý vừa nãy ngươi cũng đã điền lên trên. Ngươi yên tâm, ta đã xem qua, ngày mai chính là ngày lành, lập tức có thể khởi công xây nhà, một tháng là có thể xong. Ha ha ha, ta sẽ gọi những nhân thủ nhanh nhẹn đến, dù sao ngươi hiện tại cũng ở trong thôn, tùy thời đều có thể đi xem, có vấn đề gì cứ trực tiếp nói với ta là được.”
“Vậy phiền toái Phùng thúc.”
Phùng Đại Năng xua xua tay, “Không phiền toái không phiền toái, dù sao là ngươi trả tiền công, lại còn nói có bản vẽ này, ta…”
Hắn đột nhiên ngưng lại, sắc mặt trở nên cổ quái lên.
Cố Vân Đông nhướn mày, “Làm sao vậy? Còn có vấn đề gì?”
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247.com