Phương thị trên mặt hiện lên kích động, đẩy đây Trần Vũ Lan, “Ngươi đi đi, giúp một chút.”
Đến lúc đó Cố gia hẳn là sẽ ngượng ngùng đi, chẳng phải là sẽ kêu mẹ con các nàng ăn cùng sao?
Trần Vũ Lan xoay người liền chạy đến phòng bếp, vốn dĩ nghĩ nói cho nàng nước ở đâu, không nghĩ tới các nàng đang nấu nước rồi.
Lại thấy một đĩa lớn sủi cảo đặt ở một bên, Trần Vũ Lan mặt mũi đều phiếm đỏ.
Sủi cảo a, là sủi cảo trắng trẻo mập mạo, nhân thật nhiều a, nhìn qua thật mê người, cảm giác nước miếng trong miệng cũng ứa ra rồi.
Nàng cường ngạnh đem tầm mắt của mình thu hồi, tới lúc này mới nhiệt tình nói: “Vân Đông muội muội, nấu cơm chiều à? Ta giúp ngươi nhóm lửa.”
“Không cần đâu, nương ta ở đây, làm một chút là xong rồi, ngươi cứ làm việc của ngươi đi.” Mắt thấy nước sôi, Cố Vân Đông bỏ tương muối hành băm cùng ít gia vị trộn đều, lại rót một ít nước sôi mới đun, trong chén liền nháy mắt trở nên thơm ngào ngạt.
Trần Vũ Lan gắt gao nắm tay, không đi ra ngoài ngược lại tiến lên phía trước vài bước, cười nói: “Ăn sủi cảo sao? Như thế nào ta không thấy các ngươi gói sủi cảo a, ngửi cũng thật thơm. Ta cùng nương lúc trước mới uống một chút cháo, bây giờ nghe mùi vị này đều cảm thấy đói bụng.”
Lúc trước uống một chút cháo? Vậy tại sao lúc nàng bước vào cái bếp còn nguội lạnh kia kìa, một chút cũng không nhìn ra bộ dáng vừa mới được dùng qua.
Cố Vân Đông không phải ngốc tử, rõ ràng như vậy sao lại nghe không hiểu chứ, hơn nữa tròng mắt của Trần Vũ Lan còn sắp rớt luôn vào cái nồi sủi cảo rồi, đến đây bảo là muốn hỗ trợ nàng làm cơm, thật ra là muốn ăn sủi cảo của các nàng đi.
Muốn ăn thì cứ nói là muốn ăn thôi, còn phải quanh co lòng vòng nhiều đường như thế.
Nàng cũng không phải là người không thông tình đạt lý, nhưng ngươi ít nhất cũng phải nói lời thật lòng đi, nói cái gì mà lúc trước uống ít cháo hiện tại đói bụng, sợ không phải vẫn luôn chờ các nàng nấu cơm đến lúc đó tới cọ cơm ăn đi?
Ai quản tật xấu này của ngươi? Không cầu ngươi phải giống như Kha biểu cô, ít nhất cũng phải giống chủ nhà cho thuê trọ bình thường chứ. Nàng chính là có bỏ tiền thuê phòng, không nợ các ngươi a.
Cố Vân Đông cười tủm tỉm, nhìn sủi cảo trong nồi từng viên từng viên đang nổi lên, tức khắc càng vui vẻ, “Đúng vậy, ăn sủi cảo, ta nghĩ thời gian đều đã trễ như thế này, lại nấu đồ ăn nhiều thì không phải phiền toái sao?”
Nói rồi, đem toàn bộ sủi cảo vớt lên bỏ vào cái chén lớn, chén này là thời điểm nàng đang ở phủ thành mua, rất lớn, giống với mấy cái chén đựng cá hầm cải chua trong mấy cái tiệm cơm ở kiếp trước vậy.
Lúc này toàn bộ sủi cảo đã được vớt lên, Cố Vân Đông liền đối với Trần Vũ Lan nói: “Ta đây nấu xong rồi, phòng bếp trả các ngươi dùng, chúng ta sẽ về phòng ăn, miễn cho quấy rầy các ngươi. Lúc này còn sớm, các ngươi đã đói bụng vừa lúc nấu chút mì sợi gì đó cũng tiện không mất nhiều thời gian.”
Nàng lót thêm miếng vải dưới chén, liền bưng đi, đi một đoạn mới ném xuống một câu, “Nương, người đi tắt lửa đi, nồi cũng rửa sạch rồi nhanh chóng vào phòng ăn sủi cảo, sủi cảo không nhiều lắm, chậm một chút là đệ đệ muội muội sẽ ăn hết đó.”
“Ta sẽ làm nhanh.” Dương thị nhanh chóng chạy lại vào phòng bếp rửa nồi tắt bếp rồi đi theo vào phòng.
Mùi vị sủi cảo trong phòng bếp còn quanh quẩn ở chóp mũi chưa tan, Trần Vũ Lan vẫn đứng ở trước kệ bếp đen tuyền, sắc mặt xanh mét.
Thời điểm Phương thị tiến vào, vừa lúc thấy được nàng hung hăng đá cái chân bàn, đau đến kêu ra tiếng.
“Làm gì vậy? Sao lại thế này?”
Trần Vũ Lan ủy khuất muốn chết, mất công nàng lúc trước còn giúp đỡ nàng ta chạy trước chạy sau đối với nàng tốt như vậy, còn hảo tâm nói nàng cách xa Thiệu Thanh Viễn một chút, cùng nàng nói ai ai trong thôn là đừng nên đắc tội, kết quả đâu? Cố Vân Đông này chính là một cái bạch nhãn lang không có lương tâm.
Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.247