“Vân Đông muội muội.” Giọng nàng có chút lớn.
Cố Vân Đông nhịn không được nhíu nhíu mày, có chút bực bội buông bút, cao giọng hỏi, “Chuyện gì?”
“Thời gian không còn sớm, mẹ ta nói, các ngươi nếu nấu cơm chiều, thì để ta giúp ngươi một chút.” Ân, nàng sẽ hỗ trợ nói cho nàng củi lửa đặt ở chỗ nào, nước ở chỗ nào.
Cố Vân Đông nhìn sắc trời, lúc này đã là giờ Thân, không sai biệt lắm là khoảng bốn giờ chiều, nấu cơm giờ này không khỏi quá sớm đi.
Hơn nữa nàng còn chưa có vẽ xong, trễ chút nữa sắc trời sẽ tối sầm, thời đại này không có đèn điện, dù có đốt đèn dầu thì vẫn thấy tối, cho nên nàng đang thừa dịp sắc trời còn sáng chuẩn bị cho tốt.
Bởi vậy nàng trực tiếp nói với Trần Vũ Lan bên kia cánh cửa: “Chúng ta buổi trưa ăn trễ, hiện tại còn chưa đói bụng, các ngươi cứ nấu trước đi, chúng ta sẽ ăn trễ một chút, trước mắt ta còn có chút việc phải làm xong.”
Nói xong nhìn về phía hai người Cố Vân Thư, hai tiểu hài tử vỗ vỗ bụng, “Chúng ta còn no.”
Trần Vũ Lan đứng ở cửa nghe vậy, bỉu môi bỏ đi.
Phương thị ở trong sân trồng rau tưới nước, thấy nàng hầm hừ đi ra, không khỏi hỏi: “Nói như thế nào?”
“Nói là còn chưa có đói bụng.” Trần Vũ Lan xuy một tiếng, “Các nàng buổi trưa khẳng định ăn bánh bao, thời điểm ta đi ngang qua cửa sổ phòng các nàng đã ngửi được. Ăn đến no như vậy, bánh bao khẳng định không ít, cũng không hiểu được phân cho chúng ta hai cái, quá không biết cách làm người.”
Nói xong ngẩng đầu nhìn Phương thị, “Ngươi nói nàng có thể hay không nghĩ chiếm tiện nghi của chúng ta, cho nên không chịu nấu cơm trước, chờ thời điểm chúng ta ăn cơm thì để hai tiểu hài tử lại đây xin thức ăn không?”
Phương thị đôi mắt chợt lóe, “Ngươi vừa nói như vậy, thật ra có vài phần đạo lý. Các nàng chính là lưu dân chạy nạn lại đây, ta nghe nói những lưu dân đó, trên đường cũng không có gì để ăn, chính là có bạc cũng không tính tiêu, đều là tìm cách xin thức ăn người ta. Nói không chừng các nàng đều có thói quen này, lợi dụng hai tiểu hài tử đến chiếm tiện nghi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Chờ!! Ta muốn xem thử ai nhịn đói không được, chỗ các nàng còn có tiểu hài tử mà.”
“Ân, đến lúc đó các nàng nếu là hỏi chúng ta xin đồ ăn, chúng ta sẽ bán cho các nàng, giá cả cao một chút.”
Cố Vân Đông nào biết đâu rằng nàng bất quá chỉ là tính ăn cơm trễ một chút, mà hai mẹ con này đã có thể tạo ra một hồi âm mưu quỷ kế rồi.
Nàng đã tới giai đoạn kết thúc bản vẽ, lại làm thêm non nửa một canh giờ, trời bắt đầu tối, đến khi Dương thị thắp đèn dầu lên nàng mới dừng lại.
Thở ra một hơi, xoa xoa bả vai có chút nhức, nàng đem bản vẽ phác thảo thu thập xong, lúc này mới nói với ba người bên cạnh: “Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng không mang đồ ăn gì, còn có bao sủi cảo buổi sáng ngày hôm qua lúc ở nhà Kha biểu cô đã gói, vậy chúng ta liền ăn sủi cảo thế nào?”
Sủi cảo đã chưng qua, hiện tại thời tiết lại tương đối mát mẻ, để hai ngày cũng sẽ không hư, huống chi nàng vẫn luôn lặng lẽ giấu ở trong không gian, giữ tươi.
Kỳ thật việc nấu cơm thì Dương thị hoàn toàn vẫn làm được, chỉ là vừa mới đến một nơi xa lạ, hai mẹ con kia vừa nhìn là biết họ không giống tính tình của Kha biểu cô, Dương thị sẽ hoảng, Cố Vân Đông liền tạm thời để nàng không đi ra ngoài.
Nghe nói muốn ăn sủi cảo, ba người đều nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Tuy rằng lúc còn ở nhà Kha biểu cô đã ăn qua hai lần sủi cảo, nhưng vẫn còn muốn ăn.
“Ta muốn ăn hai chén.” Cố Vân Khả nói
Cố Vân Đông liền cầm sủi cảo đi ra ngoài, Dương thị giúp đỡ nàng nhóm lửa.
Vào phòng bếp, Cố Vân Đông nhìn cảnh xoong nồi lạnh lẽo, nhịn không được nhướn mày, Phương thị các nàng không có nấu cơm chiều?
Lúc này Trần Vũ Lan cũng đã chạy đến trong phòng của Phương thị, hưng phấn nói với mẫu thân đang ăn bánh táo: “Các nàng rốt cuộc nhịn không được, bắt đầu nấu cơm chiều ăn rồi.”
Bạn đang đọc truyện tại đây