Cố Vân Đông viết viết vẽ vẽ trên giấy, bước đầu phác họa xuống, vẽ bảy tám cái phòng.
Còn phải có nhà chính, phòng bếp, nhà ăn, tịnh phòng, kho hàng, đúng rồi, còn phải có một cái chuồng trâu chuồng ngựa, đó tương đương với gara a. Dù cho hiện tại mua không nổi xe ngựa, về sau cũng phải có.
Đại môn đi vào chính là đình viện, đến lúc đó trong đình viện trồng các loại cây nho cây táo, lại làm một cái xích đu, đặt thêm cái bàn với vài cái ghế đá, vào mùa hè có thể ăn trái cây, vào đông cũng có thể phơi nắng.
Đi qua đình viện là đến nhà chính, nhà chính đi qua bên trái cần phải có một thư phòng, bên phải là nhà ăn và phòng bếp.
Hai bên đình viện là phòng ngủ, mỗi bên hai ba phòng ngủ, trong mỗi phòng nàng tính toán xây một gian nhỏ làm phòng vệ sinh, tắm rửa gì đó cũng thuận tiện.
Lối vào đại môn có thể xây thêm cái kho hàng, nông cụ làm nông là không thể thiếu được, những cái cuốc cái sọt gì đó đều có thể đặt ở trong, lại xây thêm một cái tịnh phòng.
Vẽ một mạch như vậy xong, nhìn lại, nàng vẫn là muốn trái phải mỗi bên có một mẫu đất, quả nhiên cần thiết phải mua thêm một mẫu đất nữa.
Hậu viện cũng muốn làm hàng rào, đến lúc đó khai khẩn trồng rau, nuôi heo nuôi gà cũng có chỗ thả. Chuồng trâu chuồng ngựa cũng ở hậu viện, lúc đó lại xây thêm một cái cổng ở đó, chờ sau khi có trâu có ngựa thì có thể trực tiếp đi cổng đó.
Sau khi vẽ ra kết cấu ngôi nhà, liền bắt đầu chính thức tính kích cỡ các chi tiết.
Ba người Dương thị trên giường cũng tỉnh lại, Cố Vân Thư bò dậy rửa mặt, đi đến bên cạnh bàn cầm lấy bản thảo, nghiêng đầu trái phải xem xét: “Đại tỷ, đây là nhà của chúng ta sao?”
“Xem hiểu sao?” Cố Vân Đông ngẩng đầu, cười hỏi hắn.
Tiểu gia hỏa cuối cùng cũng không phải là đầu to thân nhỏ nữa, hiện giờ nghiêng đầu cũng không cần lo lắng sẽ rớt xuống, thoạt nhìn thế nhưng đáng yêu không nói nên lời.
Rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu hài tử năm tuổi, bồi bổ tốt, thật là nhìn thấy thế nào cũng đẹp.
Cố Vân Thư cái hiểu cái không, dứt khoát cũng ngồi lên ghế dựa, cầm bản vẽ cẩn thận nghiên cứu.
Cố Vân Khả thấy vậy, cũng lộc cộc chạy tới, ghế có chút cao, nàng chỉ có thể bấu víu vào quần của hắn bò lên trên, “Ta cũng phải nhìn.”
“Tiểu muội ngươi nhẹ nhàng chút đi, quần ta sắp bị ngươi nắm tuột rồi.”
“Nhưng ta nhẹ mà, không tin ngươi xem, gầy như vậy, không ăn nhiều.” Cố Vân Khả bất mãn, ca ca mới đây nói nàng ăn quá nhiều, về sau sẽ làm Nữu Nữu béo, nàng thật không thích hắn.
*Nữu Nữu: là cách để gọi con gái, chỉ những bé gái nhỏ.
Cố Vân Đông buồn cười, đem Cố Vân Khả ôm lên, ngồi ở bên người Cố Vân Thư.
Tiểu cô nương lập tức quay đầu nói với nàng: “Đại tỷ, ta nhẹ phải không, ngươi vẫn ôm ta được mà.”
“Đúng đúng đúng, trong nhà chúng ta ngươi là nhẹ nhất.”
Cố Vân Thư hừ hừ, đương nhiên nàng là nhẹ nhất, chỉ có ba tuổi thì có thể nặng nơi nào.
Đầu nhỏ của Cố Vân Khả đã thò qua tới, nàng nhìn một hồi vẫn không hiểu, cũng chỉ thấy một đám đen vuông vức với nhiều hình tròn tròn. Nàng cũng không biết chữ, mặt trên viết cái gì càng là hoàn toàn không biết gì cả.
Nâng lên khuôn mặt có chút mờ mịt, sau đó nhìn về Cố Vân Thư.
Cố Vân Thư dứt khoát một bên tự mình cân nhắc xem, một bên giải thích cho nàng.
Cố Vân Đông thấy hắn nói được câu đúng câu sai, cũng không lên tiếng, dứt khoát cúi đầu tiếp tục vẽ.
Trừ bỏ bản vẽ sơ đồ ở bên ngoài, còn có một ít chi tiết trong mỗi phòng cũng muốn vẽ rõ ràng, miễn cho đến lúc đó nói không rõ.
Dương thị thì ở một bên sửa sang lại đồ vật, không khí trong phòng trong khoảng thời gian ngắn ấm áp lại bình tĩnh.
Nhưng phần ấm áp này duy trì bất quá mới hơn một canh giờ đã bị phá vỡ, khi Cố Vân Đông đang vẽ đến nhập thần, Trần Vũ Lan liền lại đây gõ cửa.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247.com