“Là về vấn đề xây nhà.” Cố Vân Đông nói, “Ta vừa tới nơi này, cũng không quen biết ai lành nghề. Cho nên muốn phiền toái thôn trưởng giúp ta tìm người đáng tin cậy, tiền công thì nói họ một ngày 40 văn, không bao ăn.”
Nàng thật ra đã hỏi thăm qua, ở đây tiền xây nhà mỗi ngày giống nhau là ba mươi văn, nhưng phải bao một bữa cơm trưa. Nàng hiện tại lại không tiện để nấu ăn cho họ.
“Ta sẽ giúp ngươi tìm, không vấn đề gì.” Trần Lương nói xong lại hơi nhíu nhíu mày, “Chính là sợ ngươi không hài lòng.”
“Sao lại nói như vậy, thôn trưởng tìm khẳng định là phù hợp nhất, để ta tự mình tìm, kia mới thật là không biết lượng sức mình, bị người ta lừa cũng không biết. Chỉ là yêu cầu của ta có thể tương đối nhiều, thỉnh thôn trưởng giúp ta nói với người ta một chút, miễn cho có cái gì không thoải mái, đây là hai lượng bạc, là phí dụng ta thỉnh thôn trưởng hỗ trợ.
Cố Vân Đông lấy ra một khối bạc vụn đưa qua, Trần Lương liền lập tức chối từ, “Ngươi làm gì vậy? Ta là thôn trưởng của Vĩnh Phúc thôn, sẽ giúp ngươi tìm vài người, sao có thể thu bạc của ngươi?”
“Đây cũng không thể nói như vậy được, người tuy rằng là thôn trưởng, nhưng cũng không thể để việc gì cũng đẩy đến trên đầu của người để người giúp đỡ làm không phải sao? Người cũng biết cha ta hiện không ở đây, ta chỉ là một tiểu cô nương rất nhiều điều đều không tiện ra mặt, người lớn cũng không nhất định nghe ta. Người muốn giúp ta tìm người, còn phải cùng người lớn câu thông, kế tiếp lại giúp ta điều tiết, đầy đều không phải trong phạm vi chức trách của thôn trưởng, ta cũng không thể đương nhiên để người giúp đỡ ta làm nhiều chuyện như vậy được. Ta sẽ thành người như thế nào đây? Nếu người không thu, vậy nhà của ta cũng không xây nữa.”
“Ai, ngươi nha đầu này…” Trần Lương cũng không biết tiểu cô nương nhỏ tuổi này, lại có một bộ dáng như vậy.
Trong nhà cũng không có ai, ngoài hắn ra cũng chỉ có thê tử của hắn là Chu thị.
Do dự một lát, hắn vẫn là nhận lấy bạc, “Được, ngươi cứ yên tâm đem việc này giao cho ta, bạc này, coi như là ngươi thuê ta làm việc.”
“Vậy đa tạ Trần bá.” Cố Vân Đông sửa lại xưng hô, cười tủm tỉm, “Về kiểu dáng căn nhà, ta phải trở về cân nhắc một chút, ngày mai sẽ cho người bản vẽ được không?”
“Được, vậy ta buổi chiều nay sẽ tìm người, sáng mai ngươi tới sẽ gặp được, khi đó thì có thể khởi công.”
Cố Vân Đông lại cùng Trần Lương nói hai câu, thấy thời gian không còn sớm, liền lưu lại một bao điểm tâm sáng nay mới mua từ huyện thành mang về, mang theo ba người Dương thị đi ra ngoài, xe ngựa đi theo các nàng phía sau, chở đồ vật về chỗ trọ đã thuê.
Các nàng vừa đi, Chu thị liền mở ra điểm tâm trên bàn, thấy là bánh táo nổi danh của huyện thành, trong lòng càng thêm vừa lòng.
“Tiểu cô nương này, hiểu chuyện hơn hai nhà trước kia nhiều. Vương gia cùng Hà gia ngoài miệng thì nói thật dễ nghe, một câu lại một câu khen ngươi rồi còn nhờ vả hỗ trợ, kết quả đâu, ngươi tìm người cho bọn hắn, bon hắn còn kén cá chọn canh không hài lòng, giống như ngươi đứng trung gian tìm được chỗ tốt gì vậy, cái gì mà chính mình nghèo ngàn dặm xa xôi đi đến đây thật không dễ dàng, tiền công đắt, một ngày hai mươi văn mà còn ngại nhiều, hiện tại thì tốt rồi, người ta cũng không muốn giúp họn hắn xây nhà. Cũng đã năm sáu ngày rồi, người còn chưa có tìm đủ đâu. Ta đoán a, chờ Cố gia xây nhà xong, đến móng nhà bọn họ còn chưa có xong đâu.”
Trần Lương kỳ thật cũng thích Cố gia hơn, không nói đến hai lượng bạc, hắn cũng cảm thấy tiểu cô nương này nói chuyện thật dễ nghe, để hắn hỗ trợ nhiều hơn hắn cũng sẵn lòng.
Chỉ là ngoài miệng vẫn quát lớn Chu thị một tiếng: “Người ta ngày mai mới gặp mặt nhau, người Cố gia cũng không nhất định vừa lòng người ta tìm, ngươi cũng đừng nói trước nhiều.”
“Mặc kệ có vừa lòng không, người ta cũng đã tặng điểm tâm, còn cho bạc trước. Còn hai nhà kia, đến tiếng cảm tạ cũng không có.”
Đối lập như vậy, Trần Lương thật đúng là cũng không còn lời gì để nói.
Hơn nữa người hắn tìm cho Cố gia còn chưa thấy, cô nương này đã trực tiếp cho bạc, đây là đang tín nhiệm hắn.
Trần Lương trong lòng vẫn rất là thoải mái.
Bạn đang đọc truyện tại Thích Truyện 247