Cố Vân Thư cùng Cố Vân Khả có chút luyến tiếc Kha biểu cô, mới vừa lên xe ngựa còn có chút uể oải.
Chờ sau khi ra khỏi cửa thành một đoạn, tinh thần rốt cuộc mới tốt lên.
Hai tiểu oa nhi lần đầu ngồi xe ngựa, dưới mông được phủ lớp đệm mềm mài, bốn phía đều có ván cửa chống đỡ. Trên đầu có màn treo buông xuống, nắng không chiếu xuống đỉnh đầu, người cũng nhìn không được phía trong.
“Đại tỷ.” Cố Vân Thư nằm bò ở cửa sổ nhìn hồi lâu, mới xoay đầu, khuôn mặt đỏ bừng mở miêng, “Vĩnh Phúc thôn rất xa sao? Có nhiều người hay không? Chúng ta tới đó muốn ở nơi nào? Có phải còn muốn xây nhà hay không?”
“Vấn đề của ngươi tại sao lại nhiều như thế chứ?” Cố Vân Đông cười nói.
Cố Vân Thư hắc hắc cười, “Đại tỷ khẳng định cũng không biết, không có việc gì, chúng ta tới nơi rồi sẽ biết hết thôi.”
Cố Vân Khả cả người đều tiến vào lồng ngực Cố Vân Đông, tay nhỏ cầm đậu phộng Kha biểu cô cho nàng, giống như con hamster phồng miệng nhai nhai.
Dương thị đang ôm một cái tay nải to trong lòng ngực, bên trong có quần áo của một nhà bốn người các nàng, mới có cũ có, còn có giày của Kha biểu cô làm cho, thêm một bao to điểm tâm.
Trong xe ngựa còn có hai cái sọt, đựng một ít đồ các nàng đã mua trước đó lúc ở phủ thành, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đều chỉnh chỉnh tề tề.
Cố Vân Đông nhìn cảnh sắc đang lướt qua bên ngoài cửa sổ, trong lòng cũng nhiều hơn một phần chờ mong cùng hưng phấn.
Rốt cuộc, phải có một cái nhà mới.
Xe ngựa tốc độ cũng không nhanh lắm, hơn nữa trong xe còn có hai đứa nhỏ, vẫn phải lấy thoải mái là chính.
Bởi vậy đi một ngày đường, cũng mới vừa đến huyện thành huyện Phượng Khai mà thôi, may mắn trước khi cửa thành đóng cửa các nàng đã vào được thành.
Sắc trời đã tối, Cố Vân Đông mang theo mấy người đi khách điếm ở một đêm, chờ ngày hôm sau cửa thành mở ra mới một lần nữa khởi hành, đi Vĩnh Phúc thôn.
Nhiếp Thông xác thật tìm cho các nàng một cái thôn không tồi, Vĩnh Phúc thôn cách huyện thành không sai biệt lắm gần hai canh giờ, đến trấn trên mất một canh giờ, đi hướng phủ thành cần ba ngày. Đây chỉ là thời gian đi đường bình thường, nếu ngồi xe ngựa xe bò khẳng định lại càng mau. Bởi vậy, các nàng từ huyện thành xuất phát, khi ngồi xe ngựa đến Vĩnh Phúc thôn, sắc trời vẫn còn sớm.
Vĩnh Phúc thôn lúc này đã có không ít người ở đồng ruộng bận rộn việc đồng áng, từng nhà cơ hồ đều là khói bếp lượn lờ. Một bộ dáng vội vàng làm cơm sáng.
Tiểu hài tử trong thôn tốp năm tốp ba tụ lại ở cửa chơi đùa, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe ngựa to lại đây, tức khắc ríu rít chạy tiến đến.
Trong thôn chỉ có hai hộ gia đình có xe bò, xe ngựa càng quý hơn, chứ đừng nói là mua, chính là ngồi cũng ngồi không nổi.
Hiện giờ thấy một con ngựa to tinh thần phấn chấn, lập tức tò mò muốn đi lên xem. Ai nha, như thế nào lại ngồi xe ngựa đến trong thôn của bọn họ, càng hiếm lạ chính là, xe ngựa này phía sau còn kéo theo một cái xe kéo.
Xa phu tốc độ liền chậm dần, Cố Vân Đông xốc lên bức màn, vừa lúc nhìn thấy một tiểu hài tử đi đến bên cạnh.
Nàng đối với hắn vẫy vẫy tay, đưa cho hắn một viên đường mạch nha, hỏi, “Ngươi biết nhà thôn trưởng đi như thế nào không?”
Hài tử kia cũng khoảng khoảng tuổi của Cố Vân Thư , nhìn thấy đường mạch nha đôi mắt tức khắc sáng ngời, nước miếng đều chảy ra. Thôn bọn họ cũng không phải là thực giàu có, ngày thường cơ hội ăn đường cũng không nhiều lắm, hài từ bọn họ thời điểm ăn tết cũng chỉ có thể ăn một chút xíu.
Hắn vội không ngừng gật đầu, “Biết biết, ta mang các ngươi đi.”
Hắn đem viên đường nhét vào trong miêng, liền chạy lên phía trước dẫn đường.
Các hài tử khác mặt đầy hâm mộ không thôi, sớm biết vậy vừa rồi chạy nhanh lên chút, là có thể nói trước rồi.
Cố Vân Đông lúc này mới buông bức màn, chỉ là ngay sau đó, nàng lại chợt đem bức màn nhấc lên, nhìn bóng người chợt lóe qua cách đó không xa, tổng cảm thấy….có chút quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247.com