Không bao lâu, quả thực nhìn thấy một nam nhân trung niên mang theo một tiểu tử đẩy một xe đồ ăn lại đây.
Cố Vân Đông vội tiến lên, sau khi nói thân phận của mình, nam nhân trung niên kia liền trầm mặc mang theo nàng đi cùng.
Chỉ là hắn vẫn luôn trầm khuôn mặt, biểu tình không quá đẹp, tựa hồ cũng không phải rất vui lòng.
Nhưng thật ra cũng không sao cả, Cố Vân Đông không quan tâm, nàng chỉ cần đạt được mục đích vào Tân phủ là được.
Đồng Thủy Đào ở ngõ bên cạnh chờ, nàng không yên tâm, cho dù Cố Vân Đông đã bảo nàng đi Vu gia trước chờ Cố Đại Giang, nàng cũng không chịu.
Nam nhân trung niên sau khi đẩy đồ ăn vào cửa Tân phủ, nhìn thấy quản sự, liền thay đổi một gương mặt tươi cười, khen tặng hai câu.
Cố Vân Đông đối với việc này không tỏ ý kiến gì, cuộc sống mà.
Từ hậu viện đến phòng bếp còn có một đoạn đường, Cố Vân Đông tuy rằng buông đầu xuống, khóe mắt dư quang vẫn có thể nhìn bốn phía.
Tân phủ quả thực như trong lời đồn có tiền có thế, không nói có rất nhiều gã sai vặt nha hoàn, chính là phong cảnh dọc đường đi này, mặc kệ là thủ công hay là chạm trổ, đều thập phần tinh xảo.
Hơn nữa cái khay trong tay nha hoàn mới từ bên người nàng đi qua, mặt trên không phải chén ngọc thì chính là mâm ngọc, quả thực xa xỉ đến cực điểm.
Chính mình theo chân bọn họ mà so sánh, căn bản chính là một trên trời một dưới đất a, tài sản của mình dùng để nhét kẽ răng của bọn họ không đủ tư cách.
Cố Vân Đông có chút chua xót.
Bỗng nhiên, bên tai chợt truyền đến thanh âm hai nha hoàn thấp thấp nói chuyện với nhau, lỗ tai Cố Vân Đông ‘tạch’ một chút dựng thẳng lên.
“Người kia cũng thật thảm, bị nhị thiếu phu nhân tra tấn một hồi, lại bị nhị thiếu gia đánh bản tử.”
“Ai bảo hắn lại nhận sai người chứ?”
“Ai, đáng thương.”
“Khụ khụ.” Quản sự dẫn đường phía trước đột nhiên hắng giọng thật mạnh, hai nha hoàn hoảng sợ, lập tức ngậm chặt miệng, cúi đầu nhanh chóng đi xa.
Cố Vân Đông cụp mi rũ mắt, coi như không nghe thấy.
Không bao lâu, mấy người liền đi tới phòng bếp.
Quản sự kia rất cao ngạo, vênh mặt hất hàm sai khiến Cố Vân Đông đem sọt đồ ăn nâng xuống.
“Để ở đây, ai nha, ngươi nhẹ tay chút, động tay động chân, làm cái gì cũng không tốt.”
“Đồ ăn này như thế nào lại xếp không chỉnh tề vậy, tứ tung ngang dọc, trong chốc lát nữa đầu bếp lại đây lại muốn lải nhải ta. Ngươi đem rau xanh này sang bên đây, bày biện cho thẳng cho đẹp chút."
"Sọt này ngươi sao lại tùy tiện để đó chứ, chỗ này tới tới lui lui đều là người, vạn nhất bị vướng ngã thì làm sao bây giờ? Này nếu là trong tay bưng đồ của chủ tử, làm rơi ra ngoài, ngươi muốn bồi thường bán cái mạng ngươi cũng bồi không nổi.”
Cố Vân Đông, “…” Nàng nhịn.
Nhưng nàng muốn nhịn, thì ngay cả cơ hội rời đi phòng bếp cũng không có, cũng thật sự làm người nôn nóng a.
Cố tình tiểu công đi theo nam nhân trung niên kia tới, còn tưởng rằng nàng là tới đoạt công việc của mình, từ lúc mới gặp mặt nàng đã xem nàng không vừa mắt, lúc này còn cùng chính mình đối nghịch.
Cố Vân Đông cảm giác đi theo nam nhân này là một lựa chọn sai lầm, sau khi nàng đem sọt đồ ăn cuối cùng sắp xếp xong, liền hỏi quản sự kia nhà xí ở nơi nào.
Ai ngờ quản sự lại liếc xéo nàng một cái, “Nhà xí cái gì nhà xí? Ngươi có tư cách để đi nhà xí Tân phủ sao? Chịu đựng đi, trở về lại giải quyết.”
Cố Vân Đông, “…” Trong lòng có câu CMN không biết nên nói ra hay không nên nói ra.
Đang nghĩ ngợi xem có muốn tìm một cái cớ khác hay không, đột nhiên lại thấy một phụ nhân trung niên hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi đến.
Cố Vân Đông ngắm một cái, thấy phụ nhân này tuy rằng khí thế mười phần, nhưng quần áo trên người lại có vẻ không tương xứng với nàng, có vẻ… giống như phụ nhân nông thôn lại tròng lên quần áo quý nhân vậy.
Phụ nhân kia quét mắt nhìn phòng bếp một vòng, nói, “Tổ yến của Vân Đông nhà chúng ta đâu, đã có chưa?”