Vu lão bị thanh âm đột nhiên cất cao của nàng dọa cho hoảng sợ.
Cố Vân Đông cũng đã nhịn không được đứng lên, “Ta không nghe lầm chứ, người vừa rồi nói đến cha ta? Người gặp qua cha ta sao?”
Vu lão thấy thế gật gật đầu, “Đúng vậy, cha ngươi ở tại Vạn Khánh phủ, vẫn luôn tìm kiếm các ngươi mà.”
Hô hấp của Cố Vân Đông đột nhiên dồn dập lên, kinh hỷ tới đột nhiên không kịp chuẩn bị, làm tay nàng đều bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, nàng vội vàng hỏi, “Vậy cha ta hiện tại ở nơi nào? Cha ta hiện tại ở nơi nào? Người có thể mang ta đi gặp hắn hay không?”
“Hắn hôm qua ra ngoài, đến bây giờ còn chưa có trở về.” Vu lão nói xong, thấy nàng nhíu lại mi thần sắc thất vọng, lại vội vàng chêm thêm một câu, “Bất quá ngươi không cần lo lắng, cha ngươi lúc nào cũng là đi hai ba ngày liền trở về. Hôm qua là do hắn nghe người ta nói có tin tức của ngươi, liền vội vã đi rồi, ta chưa kịp hỏi hắn đi nơi nào. Quay đầu lại hắn đã không thấy đâu nữa, nhưng vẫn là sẽ trở về, hắn ở chung một nhà với chúng ta, ngươi lại chờ thêm một hai ngày nữa là có thể gặp được.”
Cố Vân Đông nghe vậy, chậm rãi thở ra một hơi, lúc này mới một lần nữa ngồi trở về.
Biểu tình vui sướng trên mặt nàng còn rất rõ, Đồng Thủy Đào ở một bên cũng đồng dạng kích động không kém.
Thật không nghĩ tới, vừa tới Vạn Khánh phủ một ngày, nguyên bản còn đối với việc làm thế nào để có thể mua bạch mộc tử làm cho đau đầu, kết quả ông trời liền tặng cho bọn họ một kinh hỉ lớn như vậy.
Thật tốt quá, rốt cuộc đã có tin tức của lão gia rồi.
Cố Vân Đông thoáng bình tĩnh lại, bảo lão bản quầy hoành thánh làm thêm hai ly trà nữa, lúc này mới một lần nữa mở miệng, “Vu gia gia có thể hay không kể cho ta nghe về chuyện của cha được không? Các người như thế nào gặp nhau? Ông ấy hiện tại thế nào?”
“Cha ngươi a, vì tìm các ngươi, thật sự là ăn không ít khổ.”
Tổ tôn ba người nhà Vu lão vì lúc trước được Cố Vân Đông trợ giúp một sọt lương thực này, liền hạ quyết định cũng hướng đến Vạn Khánh phủ.
Nguyên bản cả nhà Cố Vân Đông cũng chỉ xuất phát trước bọn họ không đến ba mươi phút mà thôi, bọn họ còn nghĩ bước mau chân một chút là có thể đuổi theo nàng, đi chung hành trình, còn có thể chiếu cố lẫn nhau.
Ai biết vẫn luôn không gặp lại, nhưng cũng bình thường, lúc ấy người hướng về bên này quả thật quá nhiều, nơi nơi nhốn nháo, lại vội vã lên đường, muốn gặp lại xác thật không dễ dàng.
Sau khi bọn họ đến Vạn Khánh phủ, chỉ là cửa thành của Vạn Khánh phủ cũng đồng dạng đóng chặt, không cho người đi vào.
Nhưng cho dù ở cửa thành, bên này cũng có người thi nhau phát cháo từ thiện, bọn họ còn có thể kiên trì một đoạn thời gian.
Vu gia cũng từng đi tìm Cố Vân Đông, chính là vẫn luôn không có tin tức.
Cho đến khi tân hoàng đăng cơ, cửa thành mở ra, tân lệnh ban bố, bọn họ mới rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm.
Cũng giống như lựa chọn lúc trước của Cố Vân Đông, Vu gia cũng không tính toán về lại quê, vì thế liền ở Vạn Khánh phủ cắm rễ.
Đáng tiếc, bọn họ không có hậu trường, cũng không có bạc chuẩn bị, cuối cùng bị nha môn phân đến ở một nơi thâm sơn cùng cốc. Địa phương kia hẻo lánh không nói, còn đặc biệt nghèo, nam nữ cưới gả đều thập phần khó khăn, đất đai cũng thực cằn cỗi.
Nếu là ở trong thôn đó, bọn họ chỉ sợ cả đời đều không thể phất lên được. Người Vu gia sau khi thương lượng với nhau, liền quyết định để hộ tịch thì ở trong thôn, còn người thì lại đến phủ thành tìm việc làm, tốt xấu gì cũng nên đi thử một lần. Trên đường bọn họ còn có chút tiền phòng thân, liền thuê một cái viện nhỏ.
Nhưng vô căn vô cơ, ở phủ thành tìm việc nói thì dễ hơn làm, đặc biệt bên này cũng có rất nhiều lưu dân chạy nạn lại đây, có thể chịu khổ, tiền công ít.
Hiện tại nhi tử của Vu lão đang giúp đỡ người ta dọn hàng hóa, tôn tử thì làm tiểu nhị ở một cái cửa hàng nhỏ, chỉ là tiền công ít đến đáng thương.
Nhưng cho dù như thế, hắn cũng thực quý trọng công việc này, rốt cuộc nếu là hắn không làm, người xếp hàng chờ hắn bỏ công việc này cũng không ít.