Tiểu nhị khách điếm sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ mới nói, “Tựa hồ không có. Bất quá phủ thành này lớn như vậy, cô nương nói Huệ Dân y quán có khả năng nằm ở một ngõ nhỏ nào đó, tiểu nhân kiến thức hạn hẹp, sau này lại giúp cô nương hỏi thăm thử một chút?”
“Đa tạ.” Cố Vân Đông đối với hắn cười cười, thời điểm trước khi hắn đi còn cho hắn tiền boa.
Tiểu nhị trong lòng mừng như nở hoa, quả nhiên càng thêm để bụng chuyện hỏi thăm giùm nàng.
Đồng Thủy Đào nhìn bóng dáng của hắn còn nói một câu, “Tiểu nhị này cũng thật cẩn thận.”
“Cho nên người ta có thể nhận được tiền thưởng, còn ngươi thì chỉ có thể trơ mắt ra mà thèm.”
Cố Vân Đông giễu cợt nàng, cũng không quay đầu lại vào phòng.
Đồng Thủy Đào tức khắc có chút ủ rũ cụp đuôi lên, đem đồ vật trong tay xách vào trong phòng.
Khách điếm Duyệt Lai này cách cửa thành cũng không xa, Cố Vân Đông chỉ là tạm thời nghỉ ngơi một đêm, ngày mai khẳng định còn muốn tìm lại.
Tiểu nhị kia thật là làm đúng tẫn trách, sau khi các nàng dùng xong bữa sáng, đã lại đây nói về việc mình hỏi thăm, “Tiểu nhân đã hỏi qua chưởng quầy, cũng hỏi qua phu canh, xác thật không có Huệ Dân y quán.”
Cố Vân Đông nói đa tạ, lại không tiếp tục rối rắm việc này nữa.
Hôm nay nàng nghỉ ngơi sớm, sáng sớm ngày kế, ăn qua cơm sáng, nàng hỏi tiểu nhị Tân phủ ở nơi nào.
Tân phủ ở Vạn Khánh phủ vẫn là rất có tiếng, tiểu nhị lập tức chỉ phương hướng cho nàng, chỉ là có chút xa, phủ đệ ở thành tây.
Cố Vân Đông mang theo Đồng Thủy Đào liền trực tiếp đi thành tây, ở gần đó tìm một khách điếm nghỉ ngơi, ngay sau đó liền ra cửa, tính toán đi phụ cận Tân phủ một chút.
Theo tiểu nhị khách điếm nói, Tân gia ở Vạn Khánh phủ này rất có tiếng nói, bởi vì Tân gia không chỉ có tiền, còn có thế.
Không nói cái khác, chỉ nói đến nhị thiếu gia của Tân gia, cưới nữ nhi của Tri phủ đại nhân, cùng với tri phủ chính là thông gia.
Càng miễn bàn hơn hai mươi năm trước tiên hoàng ngao du tứ hải, khi đến Vạn Khánh phủ, chính là do Tân phủ tiếp đãi.
Cho dù tiên hoàng không phải là đồ vật, nhưng Tân phủ cũng từng có sự tích vinh dự như vậy, ở phủ thành này đi ngang cũng đều không có việc gì.
Bởi vậy lúc trước Tống Đức Giang nói nàng có thể dùng bạc mà mua được bạch mộc tử từ trong tay Tân gia, hiện tại nghĩ đến quả thực muốn dùng chùy đánh chết hắn.
Chính mình hiện giờ xác thật cũng được coi như kẻ có tiền, nhưng đó là đối với thôn dân của Vĩnh Phúc thôn mà thôi, cùng Tân phủ so, người ta còn chướng mắt nàng đấy.
Như thế nào mua?
Không thể mua, liền chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Thật hy vong rằng người đương gia của Tân phủ cũng giống như Bành Trọng Phi, là người có thể dễ dàng lừa gạt mà ngoan ngoãn đưa đồ.
Cố Vân Đông thở dài nghĩ.
Nhưng mà sau khi nàng đi một vòng Tân phủ, nàng vẫn là tính toán trở về khách điếm trước.
Vẫn là, nên bàn bạc lại kỹ hơn.
Đồng Thủy Đào hoàn toàn không biết tiểu thư suy nghĩ cái gì, tiểu thư đi đến nơi nào nàng liền theo tới nơi đó.
Cho đến khi, hai người từ Tân phủ trở về, khi sắp tới khách điếm, Đồng Thủy Đào đột nhiên nhíu mi một chút.
Cố Vân Đông cũng đột nhiên nheo mắt lại, bước chân khựng lại.
Đồng Thủy Đào bước nhanh đến bên người nàng, tiến đến bên tai nhỏ giọng nói, “Tiểu thư, có người đi theo chúng ta. Có phải hay không là người của Tân phủ gì gì đó kia, biết chúng ta đánh chủ ý bọn họ?”
Cố Vân Đông khóe miệng run rẩy một chút, ngươi có phải đã đem Tân phủ nghĩ đến thần thông quảng đại quá rồi không đấy?
Nàng lắc lắc đầu, “Sẽ không, thủ đoạn theo dõi của người này thật vụng về, một chút đã bị phát hiện.”
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
“Hướng bên ngõ nhỏ kia đi.” Cố Vân Đông ý bảo một chút, liếc mắt về bên trái một cái.
Đồng Thủy Đào gật đầu, hai người tiếp tục dường như không có việc gì đi về phía trước.
Chờ tới khi tới ngõ nhỏ kia, đi vào, liền xoay người lại, chậm rãi đợi đối phương đến.
Quả nhiên, một chút ngoài ý muốn cũng không có, người phía sau cũng theo sát đi vào ngõ nhỏ.