Xe ngựa lộc cộc lộc cộc lăn về phía trước, dọc đường đi này cũng chưa từng nghỉ ngơi qua.
Ban đêm, Cố Vân Đông trực tiếp dựa vào trong lòng ngực của Thiệu Thanh Viễn ngủ.
Thiệu Thanh Viễn nhìn bộ dáng mi mắt cong cong của nàng, trong đầu lại không khỏi hiện ra cảnh tượng ban ngày kia. Bốn vò rượu đột nhiên biến mất lại xuất hiện, hắn thực xác định chính mình không có nhìn lầm.
Hắn không biết nàng đã dùng loại thủ thuật gì che mắt bọn cướp kia cùng chính mình, nhưng nàng hiển nhiên tính toán hết chỗ chê như thế, vậy hắn liền không hỏi.
Xe ngựa buổi sáng ngày thứ ba đã đến Khánh An phủ, một đường này không tái ngộ bọn cướp, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
A Vượng cũng đã tốt lên không ít, hắn lại ăn thêm hai viên thuốc Thiệu Thanh Viễn cấp cho, xác thật có hiệu quả.
Vương tiêu sư bởi vậy còn hỏi hắn mua một bình nhỏ.
Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn tách ra ở cửa thành, nàng không tính toán vào thành.
Thiệu Thanh Viễn chỉ có thể dặn dò nàng trên đường cẩn thận, sau đó cau mày đưa nàng đi một đoạn đường mới không cam lòng trở về.
Thời điểm hẳn trở vào thành, đã tới buổi trưa rồi.
Cố Vân Đông chỉ dẫn theo Đồng Thủy Đào rời đi, Thiệu Thanh Viễn cũng muốn để A Miêu theo nàng, nhưng nàng không đồng ý.
Cho tới nay nàng đều không thích mang quá nhiều người theo bên mình, nếu cần hỗ trợ, bên người có Đồng Thủy Đào là đủ rồi. hai người A Miêu A Trư là nam nhân, ngược lại không tiện.
Không cùng đi theo đoàn xe nữa, Đồng Thủy Đào có chút không quen.
Nàng lái xe ngựa, để tiểu thư nhà mình ở trong xe ngựa nghỉ ngơi, trong lòng có chút thấp thỏm lại có chút hưng phấn.
Vạn Khánh phủ cách An Khánh phủ tương đối gần, các nàng không ngừng đẩy nhanh tốc độ, chỉ cần hơn mười ngày là đã tới cửa thành.
Thời điểm đến nơi đã là chạng vạng, xe ngựa may mắn ngay trước lúc cửa thành đóng cửa đã vào được trong thành.
Cho dù trời đã sập tối, nhưng Vạn Khánh phủ vẫn là thực náo nhiệt, so với Vĩnh Ninh phủ vừa trải qua thiên tai hay là Khánh An phủ vừa trải qua đại loạn mà nói, nơi này phồn hoa hơn không ít.
Bất quá, có thể là lúc trước nạn dân chạy đến Vạn Khánh phủ lánh nạn cũng không ít, hiện giờ trên đường có rất nhiều người thoạt nhìn nghèo túng đang muốn tìm việc làm kiếm sống.
“Tiểu thư, đêm nay chúng ta ở lại chỗ nào?” Đồng Thủy Đào hỏi Cố Vân Đông đang đồng dạng ngồi ở càng xe đánh giá cảnh sắc hai bên.
“Hỏi bên này một chút xem có Huệ Dân y quán hay không.”
Đồng Thủy Đào vâng một tiếng, từ trên xe ngựa đi xuống, tìm một cửa hàng còn mở cửa hỏi tiểu nhị.
Ai ngờ tiểu nhị kia lắc lắc đầu, “Ta ở tại phủ thành này làm việc ba năm rồi, không nghe nói qua có Huệ Dân y quán, cô nương ngươi hỏi người khác thử xem.”
Đồng Thủy Đào lại tìm thêm hai người qua đường, đồng dạng đều lắc đầu tỏ vẻ không biết. Nàng chỉ có thể thất vọng chạy trở về, “Tiểu thư, bọn họ nói phủ thành không có y quán nhà này.”
Cố Vân Đông nhíu nhíu mày, cho dù là Tuyên Hòa phủ hay là Khánh An phủ, thậm chí là Vĩnh Ninh phủ sau khi trùng kiến, Huệ Dân y quán đều có đặt chân, hơn nữa thanh danh đều không nhỏ, nơi này cư nhiên lại không có.
Lúc trước khi ở Khánh An phủ, nàng cùng với chưởng quầy của Huệ Dân y quán quan hệ rất tốt, đặc biệt là có Tống Đức Giang ở bên trong, Tào chưởng quầy chờ thời điểm nàng rời đi liền đưa cho nàng một phong thư.
Hắn nói Huệ Dân y quán trải rộng toàn bộ Đại Tấn quốc, tương lai nếu nàng có chuyện gì có thể tìm y quán hỗ trợ, dựa vào phong thư này, Huệ Dân y quán nào cũng có thể hỗ trợ nàng một số chuyện trong khả năng.
Nhưng nàng không nghĩ tới, ở Vạn Khánh phủ cư nhiên không có.
“Vậy thì đi thôi, trước tìm khách điếm nào đó qua đêm, ngày mai lại hỏi thăm sự tình của Tân phủ.”
“Vâng, tiểu thư.”
Xe ngựa cuối cùng dừng lại ở một khách điếm gọi là Duyệt Lai, Cố Vân Đông thuê hai phòng, nàng vẫn là muốn có sự riêng tư của mình.
Thời điểm tiểu nhị mang theo nàng lên lầu, nàng vẫn là chưa từ bỏ ý định hỏi một câu, “Vạn Khánh phủ có phải có Huệ Dân y quán hay không?”