Cố Vân Đông chạy nhanh tới nhìn nhìn A Vượng, nhưng nàng không phải đại phu, tuy rằng có chuẩn bị hòm thuốc thực đầy đủ, nhưng A Vượng vừa thấy chính là bị nội thương.
Trong tiêu cục cũng có chuẩn bị các loại thuốc trị thương, nhưng toàn bộ thuốc dùng để trị nội thương mới vừa rồi đánh nhau đã bị giẫm nát rơi trên đất hết rồi.
Thiệu Thanh Viễn cũng tiến lên, tinh tế nhìn hai mắt của A Vượng, ngay sau đó xoay người lên xe ngựa.
Không bao lâu, hắn lấy ra một cái bình sứ nhỏ đưa cho Vương tiêu sư, “Đây là thuốc viên ta tự mình chế, trị liệu nội thương, nếu là tin ta, có thể cho hắn thử xem.”
“Chính ngươi chế thuốc viên?” Không chỉ là Vương tiêu sư, ngay cả Cố Vân Đông cũng kinh ngạc.
Không phải, hắn khi nào lại biết chế thuốc viên rồi?
Vương tiêu sư có chút do dự, nhưng A Vượng lại nhịn không được phun ra một búng máu nữa.
Tình thế có điểm không xong, hắn khẽ cắn môi, thấy A Vượng cũng tán đồng, liền trực tiếp cho hắn ăn xuống.
Cố Vân Đông lập tức khẩn trương nhìn chằm chằm A Vượng, trong lòng còn có điểm kích động nhỏ, Thiệu Thanh Viễn nhà nàng cư nhiên biết chế dược, đa tài đa nghệ như vậy sao?
Thiệu Thanh Viễn bất động thanh sắc giữ chặt tay nhỏ của nàng, Cố Vân Đông cũng chưa phát hiện.
Dược kia tựa hồ thực không tồi, sau khi A Vượng ăn xong cảm giác cả người đều thoải mái hơn rất nhiều, tuy rằng sắc mặt vẫn trắng bệch tinh thần kém cỏi, nhưng hắn có cảm giác hô hấp của mình giờ này không còn khó khăn như lúc nãy nữa.
Tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, những người khác đều là chịu ngoại thương, mọi người đều có kinh nghiệm sơ cứu.
A Vượng được nâng tới trên xe ngựa, giải quyết tốt hậu quả ,sự tình cũng có người quản.
Chỉ là bọn người Vương tiêu sư rất kỳ quái, vì cái gì sẽ có người tới cướp tiêu, bốn vò rượu của Đào gia, thế nhưng có thể làm cho bọn cướp ban ngày ban mặt chặn đường cướp công khai như thế, căn bản là không tầm thường.
Vương tiêu sư một bên băng bó vết thương một bên nói, “Từ sau khi thiên tai qua đi, từ Tuyên Hòa phủ đến Khánh An phủ một đường vẫn luôn an tĩnh, chưa bao giờ nghe được tin tức có người nào gặp cướp. hơn nữa những người này không nói hai lời liền trực tiếp động thủ, mục tiêu phi thường minh xác, chính là bốn vò rượu kia của Đào gia. Rượu kia có cái tên tuổi gì? Nếu thật sự quý trọng như vậy, Đào gia như thế nào sẽ giao cho tiêu cục chúng ta, hơn nữa nhân số tiêu sư cũng không nhiều, tùy ý chúng ta công khai hộ tiêu lên đường?”
Cố Vân Đông cũng suy nghĩ, này xác thật thực mâu thuẫn.
“Những người đó, có phải là kẻ thù của Đào gia hay không?” Hoặc là đồ vật có giá trị chân chính mà Đào gia muốn đưa đi, cũng không ở chỗ này. Giao cho tiêu cục, chỉ là cái thủ thuật che mắt?
Rượu là không có vấn đề gì, bốn vò rượu này đều là nhóm tiêu sự nghiệm qua tự mình khiêng lên xe.
Đào Phong kia cũng đã tới tiêu cục, nhưng lúc ấy hắn căn bản là không có cơ hội tiếp xúc mấy vò rượu này.
Vương tiêu sư cũng là nghĩ đến phình cả đầu, “Thôi, những thứ đó không liên quan đến chúng ta, chúng ta chỉ cần mau chóng đem hàng hóa đưa đến là được. đêm nay có lẽ không nghỉ ngơi, suốt đêm lên đường.”
Nói xong hắn nhìn nhìn Cố Vân Đông, nàng tỏ vẻ không có ý kiến.
Mọi người nhanh chóng đem đồ vật một lần nữa thu xếp tốt, nồi cháo lúc trước cũng không thể ăn được nữa. Cố Vân Đông có chút đáng tiếc, chỉ có thể lấy hàng trữ ra. Trái cây đóng hộp, màn thầu gì đó, để mọi người chắp vá lấp bụng.
Tăng nhanh tốc độ xe ngựa, Cố Vân Đông lại ở trong xe, tò mò nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.
“Làm sao vậy?”
“Dược kia, chàng khi nào thì chế? Ta không nghe nói qua chàng đã từng học y a.”
Người này biết săn thú, có võ công, có thể biết chữ, ở trong Vĩnh Phúc thôn cũng đã là người khó có được rồi.
Hơn nữa mấy thứ này đều là hắn dốc sức làm ra, Cố Vân Đông vẫn luôn biết hắn rất lợi hại, nhưng nàng thật sự chưa bao giờ nghe nói qua hắn có thể lấn qua phương diện chế dược này