Vừa nghe lời này, nhóm tiêu sư mới vừa rồi còn cười hì hì đột nhiên đứng lên, biểu tình nháy mắt trở nên nghiêm túc, một bộ bày sẵn trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Vương tiêu sư càng là trực tiếp nói với Thiệu Thanh Viễn, “Ngươi nhanh chóng mang theo Cố cô nương cùng Đồng cô nương vào rừng nấp đi, A Phát A Vượng, trông chừng hàng hóa.”
Hiện tại mang theo hàng hóa đi đã không còn kịp rồi, cùng với hoảng loạn còn không bằng chuẩn bị chiến tranh.
Ngay sau đó lại quay đầu hỏi A Miêu, “Có thấy rõ bao nhiêu người hay không?”
“Đại khái là mười mấy người.” A Miêu sắc mặt còn có chút trắng bệch, hắn biết sự tình phiền toái tới rồi. Tuy rằng đã đi theo học một chút võ nghệ, nhưng chân chính đối mặt với mấy người chém gϊếŧ đến không muốn sống như vậy, hắn hiện tại còn không phải đối thủ.
Vương tiêu sư cau mày, “Như thế nào sẽ có người đến cướp tiêu, giai đoạn này từ sau khi thiên tai qua đi đã rất an toàn.” Huống hồ lần này bọn họ đưa đồ vật cũng không có cái gì quá quý trọng.
Nhưng hiện tại cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, hắn quét mắt nhìn mấy tiêu sư một cái, “Đều bảo vệ tốt chính mình.”
A Phát A Vượng bên kia lên tiếng, nhanh chóng chạy tới xe ngựa chuyên chở hàng hóa bên cạnh.
Thiệu Thanh Viễn cũng mang theo Cố Vân Đông cùng Đồng Thủy Đào hướng vào rừng đi.
Cố Vân Đông thân thủ không tồi, nàng có tâm lưu lại, nhưng nghĩ lại nghĩ, vẫn là mang theo Đồng Thủy Đào cùng Thiệu Thanh Viễn đi.
Thiệu Thanh Viễn sau khi đem các nàng vào rừng giấu, liền để hai người A Miêu lưu lại bảo vệ tốt các nàng.
Ngay sau đó liền bay nhanh ra ngoài, quả nhiên liền thấy Vương tiêu sư đã cùng mười mấy cái người bịt mặt kia giao thủ.
Bọn người Vương tiêu sư tuy rằng kinh nghiệm đối địch phong phú, thân thủ cũng tốt, nhưng một người thì khó địch bốn tay, ẩn ẩn bắt đầu rơi vào thế hạ phong.
Đặc biệt là hai người A Phát A Vượng bên cạnh xe hàng, quanh thân có năm sáu người vây, cánh tay A Phát đã bị cắt một đao.
Con ngươi Thiệu Thanh Viễn nhíu lại, lập tức chạy đến bên cạnh xe ngựa giơ dao nhỏ lên muốn chém người vừa đá văng A Vượng ra.
Có hắn gia nhập, tình thế hơi có giảm bớt, Vương tiêu sư chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, trên mặt A Phát A Vượng cũng rốt cuộc lộ ra nụ cười.
Bốn người Cố Vân Đông đang nấp sau một tảng đá lớn, mấy người A Miêu tuy rằng rất sợ hãi, nhưng bảo bọn họ trơ mắt núp sau tảng đá nhìn, cũng thật sự không cam lòng.
Một hồi lâu, hắn rốt cuộc nhịn không được nói, “Tiểu thư, để Thủy Đào bảo hộ người, ta cùng A Trư đi hỗ trợ.”
“Các ngươi đi chính là chịu chết.” Cố Vân Đông lạnh lùng nói, “Không thấy bọn người kia đều là gϊếŧ người không chớp mắt sao? Vương tiêu sư cũng bị thương, các ngươi ngay cả đao cũng không có mà đi qua đó, thì cũng giống như dâng mạng cho bọn hắn?”
“Chúng ta…” A Miêu gãi gãi đầu, nghĩ nghĩ, “Chúng ta có thể dùng đá đập chúng.”
A Trư cũng gật đầu, “Bên này cũng có không ít gậy gộc, đánh lén bọn chúng từ phía sau, cũng có thể hạ được vài người.”
Đồng Thủy Đào mắng bọn họ, “Thôi đi, các ngươi đi không phải là hỗ trợ, mà là làm phiền đấy, nói không chừng còn muốn cô gia tương lai bảo hộ các ngươi.”
Nàng mới vừa nói xong, liền nhỏ giọng kinh hô một tiếng, “Tiểu thư, bọn họ quá đê tiện, ba người vây quanh một mình cô gia mà chém, xuy, thiếu chút nữa là chém trúng rồi.”
A Miêu càng nóng nảy, “Tiểu thư, người mau mau nghĩ biện pháp a.”
“Đúng vậy, chúng ta không thể trơ mắt nhìn như vậy được.” A Trư đột nhiên có chút thống hận chính mình trong khoảng thời gian này học võ quá chậm.
“Tiểu thư người luôn luôn thông minh, nhất định có biện pháp.”
Ba người nói xong, đồng thời quay đầu nhìn lại, đem tất cả hy vọng đều đặt ở trên người Cố Vân Đông.
Nhưng mà, ngay sau đó ba người liền ngơ ngẩn.
Không phải, nỏ tiễn trong tay của tiểu thư xuất hiện khi nào thế, bọn họ như thế nào cũng chưa thấy.