Thấy có vài trương bố cáo dán chồng lên trên, hơi hơi nhíu nhíu mày, Cố Vân Đông trực tiếp duỗi tay xé mở dán qua bên cạnh.
Sau đó nàng còn chạy tới nhà của Kha biểu cô, đi hỏi hàng xóm phụ cận.
Đáng tiếc hàng xóm nói không có người nào tìm tới nhà Kha biểu cô, Cố Vân Đông chỉ có thể tiếc nuối rời đi.
Ai ngờ nàng vừa đi, liền có một phụ nhân trở về nhà, người này vừa lúc là người ngày ấy thấy Nhậm ma ma của Chu phủ.
Ngày hôm sau đoàn xe rời đi Tuyên Hòa phủ, đoạn đường phía sau, điều kiện dừng chân liền không có chỗ nào tốt.
Có đôi khi bọn họ sẽ tá túc ở bên ngoài, đoàn xe đi tương đối mau, kỳ thật đã tận lực chiếu cố hai nữ hài tử Cố Vân Đông cùng Đồng Thủy Đào.
Chỉ là bọn hắn cũng phải mau chóng đưa hàng hóa đến nơi, mới có thể yên lòng.
Thiệu Thanh Viễn thật ra cũng không đành lòng, vài lần muốn nàng không cần phải đi theo đoàn xe, đều bị Cố Vân Đông cự tuyệt.
Dù sao nàng sớm đã thành thói quen, thời điểm chạy nạn trước kia chẳng những tá túc ở bên ngoài, nàng đến ngủ cũng không thể ngủ ngon.
Hiện giờ có Thiệu Thanh Viễn ở bên người, buổi tối nàng nằm trong xe ngựa cũng có thể ngủ đến phá lệ ngon giấc, căn bản không có chỗ nào cảm thấy khổ.
Đồng Thủy Đào càng là không vui, nàng có thể đi theo tiêu sư học võ a, cơ hội khó có được như vậy, sao lại có thể từ bỏ?
Bất quá có Cố Vân Đông ở đây, nhóm tiêu sư cũng được ăn đồ ăn phong phú.
Trước kia khi hộ tiêu ra khỏi cửa, đều là một đám đại lão gia, mấy chuyện như nấu ăn thật sự rất vụng về, còn cảm thấy mất thời gian, nên đồ ăn đều là lương khô, chẳng những cứng còn đặc biệt khó ăn.
Cho dù ngẫu nhiên sẽ nấu mấy món nóng, nhưng không phải là quá chính thì là quá sống, còn không bằng gặm lương khô.
Có Cố Vân Đông cùng Đồng Thủy Đào ở đây, hai người tay nghề đều rất tốt, dù sao chính mình cũng muốn ăn, làm thêm nhiều một chút cũng không có gì, bọn họ đều mang theo nồi nấu, gia vị cùng dầu cải.
Đám người tiêu sư cũng sẽ chủ động đưa chút tiền cơm, dù sao lần này đi ra ngoài, Đào gia cũng cấp không ít tiền.
Vương tiêu sư đặc biệt thích đồ ăn Cố Vân Đông làm, thời điểm xe ngựa ngừng ở ngoài sẽ thường xuyên chạy đến ngồi xổm bên người nàng xem, “Đáng tiếc qua hai ngày nữa liền phải đến Khánh An phủ, không thể lại ăn đến tay nghề của Cố cô nương.”
“Ngươi nhìn lâu như vậy còn chưa có học được sao?” Cố Vân Đông khuấy khuấy nồi cháo rau dưa, để Đồng Thủy Đào vào trong xe ngựa lấy dưa ngâm tự nàng làm đem ra.
Vương tiêu sư lắc đầu, “Cái này, thật sự yêu cầu thiên phú, tay này của ta chỉ có khiêng vác gì thôi, chứ sao mà nấu ăn được.”
Nói xong còn hung hăng đánh bàn tay một chút.
Cố Vân Đông, “…”
Vẫn là Thiệu Thanh Viễn đem người đuổi đi, “Đi trông coi hàng hóa đi, đừng lười biếng.”
“Ai, ngươi tiểu tử này, ta tốt xấu gì cũng lớn hơn người vài tuổi đấy, ngươi đối với ta kính trọng một chút thì mất vài đồng à?” Vương tiêu sư rầm rì, rất là bất mãn.
Các tiêu sư khác ở bên cạnh cười vang, “Vương ca, chính ngươi cũng nói, lại qua hai ngày nữa là đến Khánh An phủ, Thanh Viễn liền phải cùng Cố cô nương tách ra, ngươi còn đi quấy rầy vợ chồng son của người ta, da mặt ngươi cũng quá dày đấy.”
“Cũng không phải là? Tức phụ của mình không ở đây, liền chuyên môn đi phá hư người khác, ngươi sao không biết xấu hổ?”
Còn có người hướng về phía Cố Vân Đông kêu, “Cố cô nương, cháo này của ngươi đừng cho hắn ăn.”
Cố Vân Đông cùng một đám tiêu sư trong tiêu cục ở chung một đoạn đường này, đã rất quen thuộc, nàng là rất thích những người này. Một đám đều đem nàng trở thành muội muội hoặc là tiểu bối tới chiếu cố, trừ bỏ thật sự không có biện pháp để nàng nàng nấu cơm ở ngoài, mặt khác đều không cần nàng nhọc lòng.
Nàng cười cười, đang chuẩn bị đem cháo nấu xong đem ra.
Đột nhiên nhìn thấy A Miêu đang đi tiểu trong rừng lao nhanh tới, “Công tử, cô nương, không tốt, ta nhìn thấy có mấy người che mặt, hướng bên này lại đây.”