Liễu lão gia hôm qua đã ăn đồ hộp mà Cố Vân Đông đưa qua, hắn liền biết, đồ vật mà nha đầu Cố gia này mang đến khẳng định không bình thường.
Hắn lần này lại đây, cũng là muốn nói chuyện hợp tác với Cố Vân Đông. Vừa lúc, kế hoạch của Trịnh Cương cũng có ý tứ này.
“Chủ nhân, ta là nghĩ trái cây đóng hộp này định giá cũng không rẻ, đối tượng chúng ta nhắm đến là gia đình giàu có. Hiện giờ người mua đường ở cửa hàng chúng ta đều là hạ nhân của các nhà đó, những người này cho dù biết Cố Ký có sản phẩm mới, cũng sẽ không nói với chủ.”
Đường trắng tuy rằng so ra kém với quần áo trang sức linh tinh, yêu cầu người mua phải tự mình đi qua xem thử mới biết được hay không.
Mỗi ngày mua năm cân đường, thiếu gia lão gia giàu có nhà ai mà lại tự vác thân mình đi mua?
Hơn nữa những hạ nhân đi mua đó, ngày thường cũng ít có khả năng được diện kiến chủ tử, cho dù biết Cố Ký có thứ mới ra là trái cây đóng hộp, cũng không có biện pháp kịp thời truyền đạt cho chủ tử.
Trịnh Cương thật ra cũng nghĩ tới việc phát thiệp gì đó đến các nhà, nhưng vậy thì có vẻ như cửa hàng của bọn họ vội vàng cầu người khác mua hàng. Này không phù hợp với cái gì mà chủ nhân nói… Địa vị?
Vì thế Trịnh Cương liền nghĩ tới tửu lầu của Liễu gia, vừa lúc Liễu gia cùng chủ nhân quan hệ tốt, nói không chừng chính là chuyện hai bên cùng có lợi.
Không nghĩ tới, đi được nửa đường đến Vĩnh Phúc thôn, thế nhưng lại gặp Liễu lão gia, ý tưởng của đối phương cùng chính mình lại không mưu mà hợp.
Cố Vân Đông nghe hắn nói xong, gật gật đầu, “Được, liền dựa theo lời ngươi nói mà làm đi.”
Nói xong, nàng bỗng nhiên quay đầu nhiền về phía Liễu lão gia, “Liễu bá phụ, nghe nói người ở Tuyên Hòa phủ cũng có khai trương Cẩm Tú tửu lầu?”
Liễu lão gia sửng sốt, ngay sau đó cười ha ha, “Như thế nào, nơi này của ngươi còn chưa đủ sao? Muốn đưa đến tửu lầu bên kia để bán?”
“Là muốn thử xem mang đến phủ thành bán là cái tình huống như thế nào, tương lai đi phủ thành mở cửa hàng, lòng ta cũng nắm chắc hơn.”
Liễu lão gia trầm tư, “Cũng đúng, ta nghe tiểu tử Liễu Duy kia nói ngươi còn trồng không ít trái cây, xưởng về sau cũng sẽ càng lúc càng lớn, huyện thành này ăn không vô, phủ thành bên kia gia đình giàu có nhiều, cũng có thể bán ra giá cao. Được, vừa lúc tửu lầu ở phủ thành bên kia thiếu chút mới mẻ đa dạng, trái cây đóng hộp của ngươi đưa tới quá đúng thời điểm. Bất quá giá cả này ngươi cũng nên cho ta chút tiện nghi.”
“Đó là đương nhiên.”
Cố Vân Đông định giá là 120 văn một hộp trái cây, đương nhiên đây là giá cả ở huyện thành.
Một hộp có đến ít nhất sau bảy quả sơn trà, còn có đường trắng, hai nguyên liệu này đều không rẻ, hơn nữa nhân công phí chuyên chở cùng với phí dụng bình gốm, so với đường trắng, thì kiếm lời còn không nhiều bằng.
Giá cả ở phủ thành bên kia khẳng định phải cao hơn, thứ này mặc kệ là dùng cho mình ăn hay là tặng lễ, đều có mặt mũi.
Cố Vân Đông cùng Liễu lão gia thương lượng tốt vấn đề cung ứng, liền chậm rãi đợi Cẩm Tú tửu lầu bên kia phản hồi.
Mới một ngày, Trịnh Cương lại tới nữa, thực khách đến tửu lầu ăn cơm được dùng thử món trái cây đóng hộp này còn chưa đã thèm, sau đó theo Liễu lão gia chỉ dẫn liền hướng Cố Ký bên này chạy đến, một người mua mấy vại không có một chút do dự.
Bất quá nửa ngày thời gian, sơn trà đóng hộp một ngày trước vừa mới đưa đến đã không cánh mà bay.
Ngay cả Tần Văn Tranh cũng trộm lại đây mua ba vại, nói thẳng ra là tức phụ nữ nhi trong nhà thích.
Nhưng Trịnh Cương chính là một đôi mắt cú vọ, nơi nào không biết Tần phu tử này cũng rất thích loại đồ ăn này chứ?
Cố Vân Đông cũng cao hứng, ngày kế tiếp, liền để bốn người A Miêu sau khi luyện võ buổi sáng xong, liền đem đồ hộp từ xưởng giao đến cửa hàng cùng tửu lầu.
Vấn đề tuyên truyền cho sản phẩm mới đã được giải quyết, thực mau, liền đến sinh nhật của Cố Vân Thư.