Vừa đến hậu viện, hắn liền nhịn không được nắm lấy tay nàng. Giống như từ lần trước đã nắm qua một lần, Thiệu Thanh Viễn tổng hội tìm mọi cách để nắm tay nàng.
Cố Vân Đông rũ mắt nhìn nhìn, cũng không rút ra, chỉ là cười như không cười nhìn hắn một cái, “Ta đột nhiên nhớ tới một ít việc.”
“Chuyện gì?” Thiệu Thanh Viễn cảm thấy tay nhỏ của nàng đặc biệt mềm, nắm trong tay liền có loại cảm giác thỏa mãn, có chút yêu thích không buông tay.
“Chàng nói xem, chàng có phải hay không cũng dùng một ít thủ đoạn? Tỷ như, ba con lợn rừng biến thành hai con, rõ ràng có tiền lại ăn không ngon mặc không tốt, cố ý đến trước mặt ta lắc lư?”
Thiệu Thanh Viễn da mặt căng thẳng, nguyên bản đang xoa bóp tay nàng cũng dừng động tác lại.
Hắn ngước mắt đối diện với thần sắc của nàng, thanh âm hơi thấp, “Ta đó là đang lúc… thủ đoạn nhỏ.” Tưởng Vĩnh Khang cái kia không chính đáng. “Không thể tưởng tượng được chàng lại là một nam nhân tâm cơ a.”
Thiệu Thanh Viễn khóe miệng căng chặt, “Nàng chán ghét sao?”
Chán ghét? Cũng không thể nói như vậy, nàng thậm chí còn có chút mừng thầm. Loại nam nhân trăm phương nghìn kế nghĩ cách chỉ để khiến cho mình chú ý, thế nhưng lại thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ của nàng.
Cố Vân Đông ngươi chính là bạch liên hoa được tiện nghi mà còn khoe mẽ, khinh bỉ ngươi một vạn lần.
Tự mình khinh bỉ xong, Cố Vân Đông liền bỏ qua.
Thiệu Thanh Viễn thực nhạy bén cảm giác được cảm xúc của nàng biến hóa, đặc biệt là nhìn đến khóe miệng của nàng hơi cong, đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lôi kéo tay nàng về phía mình, liền đem người kéo vào trong lòng ngực của mình.
Cố Vân Đông chỉ cảm thấy chóp mũi nháy mắt tất cả đều là hương vị thuộc về hắn, bên tai truyền đến thanh âm hơi hơi thấp thấp của hắn, “Ta sẽ không làm ra bất luận cái gì có khả năng thương tổn đến nàng.”
Giống như chuyện Tưởng Vĩnh Khang tìm du thủ du thực tới thực hiện hành vi anh hùng cứu mỹ nhân như vậy, hắn sẽ không làm, vạn nhất dọa đến nàng thì làm sao bây giờ?
Cố Vân Đông khóe miệng giương cao hơn nữa, đó là đương nhiên, Thiệu Thanh Viễn so với Tưởng Vĩnh Khang, không biết là tốt hơn bao nhiêu lần.
“Khụ khụ.” Bên cạnh đột nhiên truyền đến thanh âm ho nhẹ.
Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn đồng thời quay đầu lại, liền thấy Kha biểu cô vẻ mặt khinh thường đứng ở viện môn, “Còn chưa có thành thân đâu, khắc chế một chút.”
Thiệu Thanh Viễn trong lòng thực buồn bực, hắn cũng mới ôm trong chốc lát mà thôi.
Cố Vân Đông lại bỗng nhiên dùng sức ôm một chút eo hắn mới buông ra, ngay sau đó dưới ánh mắt mang theo ý cười của Thiệu Thanh Viễn, nhìn về phía Kha biểu cô hỏi, “Chuyện gì?”
Kha biểu cô điểm điểm nàng, mới hừ nhẹ nói, “Đồng lão cha đã trở lại, hắn nói Vân Thư cùng Nguyên Trí hai người hôm nay không trở lại.”
“Làm sao vậy?”
“Hình như là có đồng học cùng trường mời họ đến nhà làm khách, sẽ ở lại một đêm.”
Kha biểu cô nói, “Kỳ thật nửa năm qua, Vân Thư cũng qua lại với vài đồng học cùng trường, chỉ là ngươi còn chưa có trở về, hắn nhưng thật ra chưa từng mời qua đồng học tới nhà mình. Ta nghe nói qua mấy ngày nữa là sinh nhật của Vân Thư, có muốn mời đồng học của hắn tới nhà làm khách không?”
Cố Vân Đông sửng sốt, sinh nhật? Chết thật, nàng thiếu chút nữa quên mất.
Không chỉ là sinh nhật của Cố Vân Thư, ngay cả sinh nhật của nàng cũng không nhớ rõ nữa. Đời trước nàng ở cô nhi viện, ngày sinh cụ thể cũng không biết, chứng minh thân phận cũng chỉ là điền đại một ngày cho có.
Bởi vậy từ nhỏ đến lớn, nàng kỳ thật chưa từng trải qua ngày sinh nhật nào.
Ngẫu nhiên xem TV khi nhìn thấy những cảnh tượng đó, cũng sẽ hoảng hốt nhớ tới nguyên lai cũng có một ngày thuộc về mình như vậy, nàng nếu là tâm huyết dâng trào sẽ đem một ngày kia làm ngày sinh nhật của mình, tự mình làm một cái bánh kem nhỏ để ăn.
Đời này có người nhà, ngày sinh nhật, tựa hồ trở nên phá lệ quan trọng. Nàng cẩn thận hồi ức một chút, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Còn tốt, trừ bỏ Vân Thư, mấy người trong nhà bọn họ đều có sinh nhật vào mấy tháng giữa năm.