Cố Vân Đông hơi hơi ngồi thẳng thân mình, “Để hắn tiến vào.”
Tưởng Vĩnh Khang lại đây, thân là hạ nhân Giang thị liền mang theo Đồng Thủy Đào đi ra ngoài, nhà chính chỉ còn lại có Cố Vân Đông, Thiệu Thanh Viễn cùng Thẩm Tư Điềm, ngay cả Kha biểu cô cũng đều rời đi.
Thời điểm Tưởng Vĩnh Khang tiến vào sắc mặt hôi bại, thoạt nhìn lại có vài phần tiều tụy.
Sau khi hắn tiến vào liền nhìn Thẩm Tư Điềm trước một cái, người sau sắc mặt khẽ biết, đột nhiên túm chặt ngón tay.
“Ngồi đi.” Cố Vân Đông chỉ chỉ một bên ghế dựa.
Tưởng Vĩnh Khang cười khổ, ngay cả Tưởng thúc cũng không gọi.
Hắn hơi cúi đầu, chà xát tay có chút co quắp mở miệng, “Ta không ngồi, hôm nay lại đây, là muốn cùng Thẩm cô nương nói xin lỗi.”
Thẩm Tư Điềm biểu tình căng chặt, thanh âm cũng lạnh đi vài phần, “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Ta biết hôm qua ta đã làm chuyện sai, không nên tìm mấy tên du thủ du thực kia tới dù dọa các ngươi. Ta chỉ là…”
Hắn nói xong dừng dừng, lại hít sâu một hơi, “Ta chỉ là thời điểm lần đầu đầu tiên nhìn thấy cô nương, liền, liền tâm duyệt cô nương. Ta biết ý nghĩ của mình thực kỳ lạ, tuổi đã một đống còn có tử có tôn, cô nương chắc chắn sẽ chướng mắt ta. Nếu là tùy tiện tới cửa cầu hôn, nói không chừng còn sẽ bị đánh ra, lúc này mới …mới suy nghĩ ra cái biện pháp bỉ ổi này.”
Thẩm Tư Điềm sắc mặt càng thêm khó coi, nhìn Tưởng Vĩnh Khang lúc này, nàng lại mạc danh nghĩ tới Cố Cương.
Cho dù Tưởng Vĩnh Khang so với Cố Cương trẻ hơn không ít, nhưng loại cảm giác bị trưởng bối của mình coi trọng, quả thực là nuốt không trôi.
Tưởng Vĩnh Khang nói xong liền che mặt của mình, sau một lúc lâu mới nói nói, “Ta cũng không còn mặt mũi nào tái kiến cô nương, hôm nay lại đây là để xin lỗi cô nương, tùy tiện cô nương xử trí như thế nào.”
Hắn khom lưng thật sâu, ngay sau đó liền buông đầu xuống đứng ở nơi đó, một bộ tùy ý để Thẩm Tư Điềm đánh chửi.
Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn nhìn nhau liếc mắt một cái, đồng thời nhìn về phía Thẩm Tư Điềm.
Việc này dù sao cũng là chuyện của nàng, Cố Vân Đông cũng không tiện nhúng tay vào.
Thẩm Tư Điềm chỉ cảm thấy thực phiền chán, kính trọng lúc trước nàng đối với Tưởng Vĩnh Khang nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung, đứng phắt lên, nói, “Thỉnh ngươi về sau, không cần xuất hiện ở trước mặt ta.”
Tưởng Vĩnh Khang kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mặt cự tuyệt người ngàn dặm của Thẩm Tư Điềm, ánh mắt đều ảm đạm đi xuống.
Hồi lâu, hắn mới nghẹn ngào nói, “… Hảo.”
Ngay sau đó, hắn lại nói xin lỗi, liền xoay người, rời đi thật nhanh.
Thẩm Tư Điềm lại như là đột nhiên không còn sức lực gì, ngã ngồi trở về trên ghế, “Này đều là chuyện gì a?”
Kha biểu cô không biết từ nơi nào chui ra, cũng không biết nàng đã nghe được nhiều ít, đi đến bên người Thẩm Tư Điềm, vỗ vỗ bả vai của nàng nói, “Ngươi lớn lên đẹp, tính tình cũng không tồi, có người coi trọng là chuyện bình thường.”
Chính là người này quá không biết lượng sức mình, căn bản chính là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga sao.
Một đại cô nương chỗ nào cũng tốt, sao có thể coi trọng một đại thúc tuổi đã một đống muốn gì cũng không có đây?
“Ta chính là cảm thấy không thoải mái, cả người đều không thoải mái.” Thẩm Tư Điềm vô lực mở miệng.
“Vậy ngươi cứ đơn giản mà buông tha hắn như thế?” Cố Vân Đông hỏi.
“Bằng không thì sao, ta nên đánh hắn một trận sao?” Nàng chỉ nghĩ nhanh chóng cùng hắn phân rõ giới hạn, một chút cũng không nghĩ dây dưa thêm.
“Vì cái gì không thể? Đá hai chân cũng tốt, để giáo huấn hắn một chút chuyện ngày hôm qua hắn đã làm cũng không quá đáng.”
Dù sao nếu đổi thành là nàng, Cố Vân Đông là muốn động thủ.
Nàng đột nhiên nghĩ đến Thiệu Thanh Viễn, con ngươi hơi hơi nhíu lại, quay đầu nhìn hắn một cái.
Thiệu Thanh Viễn kỳ thật vẫn luôn nhìn vào nàng, phàm là địa phương có Cố Vân Đông ở đó, tầm mắt của hắn hơn phân nửa đều là ở trên người nàng.
Bởi vậy khi nhìn thấy nàng đứng dậy rời đi đi hậu viện, hắn cũng sấn người không chú ý theo qua đi.