30 văn tiền kia tuy rằng hiện tại đối với tiểu thư mà nói thì không nhiều lắm, nhưng nếu để cho Thẩm cô nương cấp phu nhân, giống như cũng không tốt.
Nhưng trên đường trở về Thẩm Tư Điềm lại dặn dò nàng đừng nói ra ngoài, nàng ở Cố gia ăn ở lâu như vậy, Cố Vân Đông cũng chỉ lấy một chút phí dừng chân của nàng cho có lệ, trong lòng nàng cảm kích rất nhiều, 30 văn kia không cần thiết để nói tới.
Đồng Thủy Đào tuy rằng lý giải, nhưng nàng vẫn là thực rối rắm.
Rốt cuộc nàng chính là nha hoàn của tiểu thư, mặc kệ sự tình lớn nhỏ gì, nàng đều hẳn là nói cho tiểu thư mới đúng.
Mấy ngày nay nàng ở bên Thiệu gia bên kia luyện võ, cô gia tương lai thường xuyên nhắc nhở bọn họ như thế.
Nghĩ vậy, Đồng Thủy Đào đột nhiên kiên định lên, lập tức chạy theo vào nhà. Cố Vân Đông đang cầm lược Dương thị tặng nàng, khóe miệng mỉm cười.
Cố Vân Thư có thể phát hiện vấn đề, nàng tự nhiên cũng đã sớm phát hiện. Tuy rằng Tống Đức Giang không có hoàn toàn chữa khỏi được cho Dương thị, nhưng sau lần hạ châm lúc trước, tình huống của Dương thị xác thật là đang phát triển theo hướng tốt.
Hiện giờ, nàng thế như sẽ mua lễ vật cho mọi người.
Hơn nữa vẫn là nhằm vào nhu cầu từng người để mua, cũng không biết suy nghĩ bao lâu.
Cố Vân Đông quý trọng đem lược cất lại, lúc này mới ngẩng đầu, đối diện với Dương thị vẻ mặt cầu khen ngợi, “Chính là vì mua mấy cái này, nương mới thêu khăn sao?”
Dương thị dùng sức gật đầu, “Ta là nương.”
Cố Vân Đông nắm lấy tay nàng, “Ân, nương rất tuyệt. Nương vất vả như vậy, đêm nay ta sẽ đích thân xuống bếp, làm món ngon cho nương được không?”
Cố Vân Khả đang ở một bên ca ca ăn bánh dầu nghe vậy, lập tức quay đầu chạy tới, “Ta cũng làm, ta sẽ làm, biểu cô nói Khả Khả, biết làm.”
Cố Vân Đông sờ sờ đầu của nàng, “Được, cùng nhau làm.”
Từ sau khi mua người của Đồng gia, cơ hồ đều là mẹ chồng nàng dâu của Đồng gia nấu cơm, Cố Vân Đông đã hồi lâu không có xuống bếp.
Hôm nay được lúc cao hứng, nàng liền nhanh chóng đi lau mặt rửa sạch tay.
Tiểu cô nương cũng ở một bên dùng sức xoa xoa cục bột, lại đem từng nắm bột mì nhỏ dùng sức đè dẹp lép, trên mặt nàng dính bột mì, nhìn vừa buồn cười vừa dễ thương.
Nương nói muốn ăn sủi cảo, cho nên hôm nay nàng sẽ làm sủi cảo, vằn thắn, mì sợi, còn có cơm chiên trứng mà Thiệu Thanh Viễn đặc biết thích, cùng nhau ăn cũng náo nhiệt.
Đồng Thủy Đào cùng nàng nói sự tình 30 văn tiền kia, trong lòng Cố Vân Đông cũng hiểu rõ, bất quá nàng không tính toán trả lại tiền cho Thẩm Tư Điềm, nếu như vậy nàng ở Cố gia có thể có chút thư thái hơn.
Toàn gia vô cùng náo nhiệt như ngày tết, mấy người A Miêu còn uống rượu, thời điểm trở về đều có chút say khướt.
Bởi vậy ngày hôm say liền dậy trễ, luyện võ công cũng không nên hồn.
Thời điểm đối mặt với khuôn mặt vô tiểu tình của Thiệu Thanh Viễn kia, bốn người run bần bật.
May mắn Đồng Thủy Đào lại đây nói, Đại Tiền bọn họ đã trở lại, còn kéo theo hai xe trái cây lớn.
Bốn người A Miêu vội vàng nhảy dựng lên, nói muốn đem công đền bù, đi hỗ trợ kéo trái cây.
Thiệu Thanh Viễn hừ lạnh một tiếng, chưa nói cái gì, bất quá chính hắn cũng đi hỗ trợ.
Đại Tiền bọn họ quả thực đã tới cửa thôn, lúc này còn có không ít thôn dân vây quanh, nhìn một xe lớn sơn trà kia, một đám thế nhưng cảm thấy nước bọt trào ra, đều nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Có người điều kiện tốt một chút, thậm chí nhịn không được muốn mua một chút về ăn.
Đại Tiền đều từ chối, còn có chút lo lắng những người này sẽ nhào qua đoạt.
Thiệu Thanh Viễn bọn họ chính là lúc này lại đây, Đồng Thủy Đào trực tiếp chạy tới bên người Đồng lão đại Đồng Bình, thấy hắn phong trần mệt mỏi, “Cha, người đã trở lại.”
Thiệu Thanh Viễn thật ra chưa thấy Liễu Duy, hỏi Đại Tiền một câu.