Thẩm Tư Điềm vừa quay đầu lại, liền thấy người này đang còn trong trạng thái trợn mắt há hốc mồm.
Nàng chạy trở về, “Tưởng thúc?”
Tưởng Vĩnh Khang đột nhiên phục hồi tinh thần lại, có chút mờ mịt chớp chớp mắt, “Sao, sao?”
“Đi trở về.”
“Nga.”
Tưởng Vĩnh Khang gật gật đầu, đi theo đám người Dương thị. Sau khi đi được vài bước, lại nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua mấy người còn đang ngã trên mặt đất rêи ɾỉ.
Hắn đã nghe nói qua vị nha hoàn này của Cố cô nương sức lực rất lớn, nhưng không nghĩ tới giá trị vũ lực cũng cao như vậy a.
Mất công hắn vừa rồi còn muốn ba ba thuyết phục đối phương, miễn cho phía mình có hại.
Tới bên xe ngựa, quả nhiên nhìn thấy Đồng lão cha chờ đến nóng nảy, nhìn thấy bọn họ lại đây, còn kỳ quái hỏi, “Như thế nào lại mua lâu như vậy, ta thiếu chút nữa đi tìm các ngươi.”
“Mua chút đồ vật.” Thẩm Tư Điềm chưa nói sự tình gặp được du thủ du thực, miễn cho hắn lo lắng.
Tưởng Vĩnh Khang thấy các nàng lên xe ngựa, mới đưa ra cáo từ, “Các ngươi về đi, ta cũng mua đồ ăn về nhà.”
Đồng Thủy Đào nhỏ giọng hỏi hắn, “Tưởng thúc, ngươi ở tại trấn trên, vạn nhất mấy tên du thủ du thực đó lại đến tìm ngươi gây phiền toái thì sao?”
“Yên tâm đi, ta liền ở nhà nghỉ một ngày, ngày mai liền hồi Vĩnh Phúc thôn. Nói nữa, ta ở trấn trên nhiều năm như vậy, hàng xóm láng giềng đều nhận thức nhau, đến lúc đó tùy tiện kêu một tiếng, sẽ có người giúp ta, các ngươi về đi.”
Đồng Thủy Đào lúc này mới yên lòng, nhảy lên xe ngựa.
Trong đoàn người, đại khái chỉ có mình Dương thị không thay đổi sắc mặt.
Rốt ruộc thời điểm chạy nạn lúc trước, không biết gặp biết bao người chặn đường cướp bóc. Đông Đông của nàng chỉ cần múa tay vài cái là có thể giải quyết rồi.
Tuy rằng hôm nay Đông Đông không ở bên người, nàng ngay từ đầu cũng có luống cuống một chút.
Nhưng nhìn đến Đồng Thủy Đào ra tay, bộ dáng kia cũng không khác gì Đông Đông, nàng cũng liền an tâm rồi.
Lúc này nàng còn ôm mấy đồ vật mới vừa mua như bảo bối.
Chờ đến khi về nhà, nàng không thấy được Cố Vân Đông, chỉ thấy được Cố Vân Khả, lập tức gấp không chờ nổi đem bánh dầu lại cho nàng.
“Khả Khả ăn.”
Tiểu cô nương sửng sốt một chút, đôi mắt đều sáng lên, “Nương người mua cho ta sao?”
Dương thị gật gật đầu, một bên cầm túi một bên nắm tay nàng đi vào bên trong.
Vân Thư cùng Nguyên Trí quả nhiên đang ở thư phòng, đều đang an tĩnh ngoan ngoãn đọc sách.
Dương thị ở trong túi lục lọi, đem ống đựng bút lấy ra, “Cho.”
Hai tiểu gia hỏa đều ngây ngẩn cả người, nhìn ống đựng bút chạm trổ sinh động như thật, nhất thời lại có chút không phục hồi tinh thần lại.
Dương thị nghiêng đầu, nhíu mày hỏi, “Không thích sao?”
“Thích, đương nhiên thích.” Hai người vội vàng gật đầu, duỗi tay đem ống đựng bút nhận lấy.
Hốc mắt Vân Thư đều có chút đỏ lên, đi qua liền ôm lấy eo của Dương thị, “Nương, người thật tốt.”
Hắn cảm giác được, nương từ sau khi trở về, giống như không còn nghiêm trọng như trước nữa.
Nàng càng ngày càng giống… nương.
Dương thị hắc hắc cười, thực mau buông hắn ra đi tìm Cố Vân Đông, chỉ còn có lược là nàng chưa đưa được.
Cố Vân Đông vừa lúc từ xưởng trở về, hôm nay mọi người đều đã bắt đầu làm việc trong xưởng, nàng trước phân phối nhân viên.
Nàng là tính toán lấy hình thức làm việc theo dây chuyền sản xuất, một người phụ trách một bộ phận, như vậy hiệu suất sẽ cao, cũng có thể có một trình độ nhất định.
Nhưng nàng vừa từ bên kia trở về, Đồng Thủy Đào liền tới đây cùng nàng nói về sự tình gặp du thủ du thực ở trấn trên.
Sắc mặt Cố Vân Đông khẽ biến, không nói hai lời liền nhanh chóng đi vào bên trong, lo lắng tìm Dương thị nhìn xem nàng có bị thương hay không.
Đồng Thủy Đào ở phía sau há miệng thở dốc, nàng kỳ thật còn có một chuyện chưa nói tới.