Thẩm Tư Điềm vừa lúc cũng nhìn đến hắn, thấy thế hơi hơi sửng sốt, nở nụ cười.
Ngay sau đó nàng liền xoay người vào cửa, bắt đầu giúp đỡ dọn dẹp một chút đồ vật.
Mấy ngày nay nàng đã thêu vài cái khăn, khả năng thêu của nàng không tồi, ngay cả Kha biểu cô thấy cũng đều kinh ngạc cảm thán không thôi.
Thời điểm Thẩm Tư Điềm rời đi Cố gia thôn, là cầm của Cố Cương hai mươi lượng bạc. Tuy rằng không ít, nhưng một đường đi này ăn ở của nàng đều là Cố Vân Đông chi tiền.
Sau khi đến Cố gia, Thẩm Tư Điềm đưa cho Cố Vân Đông mười lượng, coi như là lộ phí cùng với phí ở nhờ trong khoảng thời gian này.
Hiện giờ trên người nàng cũng chỉ có mười lượng bạc mà thôi, thật sự không đủ dùng, bức thiết muốn kiếm thêm chút bạc.
Rốt cuộc sau này còn phải xây nhà, ăn mặc ngủ nghỉ đều cần bạc.
Thẩm Tư Điềm là tính toán đời này không lấy chồng, chính mình đã làm tiểu thϊếp của một lão nhân, tuy rằng người biết đến không nhiều, nhưng trong lòng nàng trước sau vẫn không vượt qua được chuyện này, sống một mình như vậy, kỳ thật cũng khá tốt.
Nàng thêu để kiếm sống, về sau cũng có thể dưỡng lão. Cầm khăn trong tay, Thẩm Tư Điềm tính toán ngày mai liền đi trấn trên, đem khăn bán đổi chút bạc.
Nàng đi tìm Cố Vân Đông, vốn dĩ muốn hỏi một chút trấn trên đi như thế nào, Cố Vân Đông lại trực tiếp nói với Đồng lão cha, “Vừa lúc này mai bọn Vân Thư nghỉ học, ngươi đến lúc đó giá xe ngựa đưa Thẩm cô nương đi tiệm vải trấn trên đi.
Đồng lão cha đồng ý.
Sáng sớm hôm sau liền chuẩn bị tốt xe ngựa, không nghĩ tới khi vừa mới chuẩn bị xuất phát, Dương thị cũng kêu muốn đi.
Cố Vân Đông kinh ngạc, “Nương, ngươi đi trấn trên làm cái gì?”
Dương thị lại nhảy nhót chạy về phòng mình, sau đó cũng lấy ra hai cái khăn đưa cho nàng xem.
Cố Vân Đông ngạc nhiên, “Nương, người thêu?”
Dương thị kiêu ngạo gật gật đầu, mấy ngày nay nàng đi theo Thẩm Tư Điềm kỳ thật cũng không thiếu học không thiếu nghe không thiếu xem, thấy Thẩm Tư Điềm ở một bên thêu hoa, nàng cũng tự mình cầm khăn lên thêu.
Dương thị là người có thể tĩnh đến hạ tâm tính tình, so sánh với tay nghề của Cố Vân Đông, Dương thị ở phương diện này thế nhưng còn có năng lực hơn, có người dạy, cư nhiên cũng thêu ra dáng ra hình.
Ngay cả Thẩm Tư Điềm cũng không biết nàng trộm thêu hai cái khăn, cẩn thận nhìn nhìn, phát hiện còn rất tinh xảo.
“Nương, người cũng tính toán đem khăn này cầm đi bán?” Cố Vân Đông thực kinh hỉ, nhìn chiếc khăn có vài phần yêu thích không buông tay.
Dương thị gật đầu, “Đổi tiền.”
Thẩm Tư Điềm cười, “Vậy thẩm đem khăn này cho ta, ta giúp ngươi cầm đi bán được không?”
Dương thị lại bỗng chốc đem khăn giấu ở phía sau, mím môi nói, “Ta tự mình đi.”
Thấy nàng một bộ kiên trì, Cố Vân Đông tức khắc cười, “Nương thích là được, vậy nương cùng Tư Điềm cùng đi, ta để Thủy Đào đi theo các ngươi.”
Dương thị tức khắc cao hứng gật gật đầu, vội vội vàng vàng lên xe ngựa trước.
Cố Vân Đông bất đắc dĩ lắc đầu, dặn dò Đồng Thủy Đào một tấc cũng không rời Dương thị, không cần nhìn chỗ khác.
Đồng Thủy Đào thận trọng đồng ý.
Bởi vậy, chờ đến khi tiểu cô nương Cố Vân Khả tỉnh lại, muốn đi tìm nương chơi trò chơi ghép hình, tìm khắp toàn bộ Cố gia cũng không tìm được thân ảnh của nương nàng.
Dương thị lúc này lại cẩn thận bọc lại hai cái khăn, bộ dáng vui vẻ háo hức.
Thẩm Tư Điềm thấy thế cười nói, “Thẩm khi nào thì thêu vậy? Ta cũng chưa thấy.”
“Ở trong phòng.”
“Phu nhân cư nhiên bảo mật như thế.” Đồng Thủy Đào một bên đỡ Dương thị một bên cười hì hì.
Ba người trong xe ngựa vừa nói vừa cười cũng không cảm thấy tịch mịch, mắt thấy xe ngựa thời điểm sắp ra khỏi thôn, bên ngoài đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm quen thuộc.
“Đồng lão cha đây là muốn đi trấn trên sao? Có thể cho ta đi nhờ một đoạn được không?”
Thẩm Tư Điềm vén màn xe lên, liền thấy Tưởng Vĩnh Khang đang khách khí đứng một bên, trên vai đang mang tay nải.