Cố Vân Đông không để Thiệu Thanh Viễn ra mặt, chỉ là bình tĩnh uống một ngụm trà, cười nhìn người nọ.
Sau một lúc lâu, mắt thấy người nọ đã không kiên nhẫn bắt đầu táo bạo, mới mở miệng nói một câu, “Vì sao không cần ngươi?”
Nàng nhướn mày, “Ngươi không ngại trở về hỏi tức phụ của ngươi một chút đi.”
Người nọ sửng sốt, hỏi tức phụ của hắn?
Tức phụ của hắn cũng ở đây a, hắn quay đầu liền tìm thân ảnh của tức phụ mình, quả nhiên ở phía sau đám người thấy được tức phụ đang đồng dạng có chút khó hiểu.
Người nọ đi nhanh vài bước, đến trước mặt nàng liền khống chế không được âm lượng, lớn tiếng hỏi, “Ngươi nói xem, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì? Vì sao người ta không cho ta vào làm việc?”
Tức phụ của hắn mờ mịt lắc lắc đầu, ngay sau đó đột nhiên phản ứng lại đây.
Không, không thể nào?
Sắc mặt nàng ngay lập tức thay đổi, nam nhân trước mặt tự nhiên cũng thấy được, lập tức rống giận, “Rốt cuộc tại sao lại như vậy?”
“Ta, ta, ta lần trước có nói chút chuyện về nha đầu Cố gia.”
“Chuyện gì?”
“Nói, nói nàng vài tháng không trở lại, có phải cùng sói con tư bôn hay không….” Nàng càng nói càng nhỏ giọng, càng nói khuôn mặt càng trắng bệch.
Nam nhân nghe được phảng phất như bị sét đánh, hắn biết tức phụ nhà hắn lắm mồm một chút, trong thôn một chút việc nhỏ cũng có thể nói cả một buổi sáng.
Trước kia hắn cũng không để trong lòng, những kẻ ăn no rửng mở không có chuyện gì làm ai chả như thế?
Nhưng không thể nghĩ tới nàng thế nhưng nói đến trên đầu Cố gia, lại còn có Thiệu Thanh Viễn.
Hai người không thể đắc tội nhất, nàng cũng có thể bàn tán, quan trọng nhất chính là, lại còn bị đương sự biết được.
Nam nhân tức giận muốn chết, tay đã bắt đầu run lên, người đàn bà phá của này, không thể giúp đỡ trong nhà làm việc còn chưa tính, ngay cả công việc hắn tâm tâm niệm niệm cũng vì nàng mà mất.
Tức phụ của hắn thấy hắn tức giận đến tàn nhẫn, vội vàng cùng Cố Vân Đông xin lỗi, “Cố, Cố cô nương, ta sai rồi, ngươi xem xét trượng phu của ta đi, hắn đặc biệt có khả năng, ngươi tìm hắn làm người ở khẳng định không có hại đâu.”
Cố Vân Đông cười cười, “Hắn cho dù tốt, ta cũng sẽ không muốn. Nếu là phải làm người ở nhà ta, ta sẽ là chủ nhân của các ngươi, ngay cả thanh danh của chủ nhân cũng dám làm bại hoại, người ở như vậy ta không nhận nổi.”
Nam nhân căng chặt thần kinh rốt cuộc ‘phanh’ một tiếng chặt đứt, hắn duỗi tay liền hung hăng hướng trên người tức phụ của mình đánh xuống.
“Ta thật là mắt bị mù mới cưới mụ đàn bà gây chuyện thị phi như ngươi, cả ngày không làm được gì, còn ngại cái này ngại cái kia, ta đánh chết ngươi.”
Phụ nhân kia sợ tới mức nơi nơi tán loạn, A Miêu tiếp thu ánh mắt của Thiệu Thanh Viễn, tiến lên liền đem bọn họ lôi ra khỏi đội ngũ, sau đó tùy tiện bọn họ đánh.
Cố Vân Đông âm thầm cười lạnh một tiếng, lại nhìn về phía trong đám người, quả nhiên nhìn thấy vài phụ nhân sắc mặt trắng bệch, bộ dáng hoảng loạn.
Nàng từ trong ánh mắt của mọi người, lấy ra một cuốn sổ nhỏ, lật hai trang sau đó nói, “Trừ bỏ vị vừa rồi, còn có nhà Đặng Đại Ngưu, nhà Lý Phúc, nhà Trình Hữu Địa, nhà Lý Ngũ Quý, mấy nhà này đều không cần.”
Mọi người biểu tình quái dị, ngươi cư nhiên còn ghi vào sổ như vậy, đây là sợ mình bị quên sao?
Người mấy nhà bị gọi tên biểu tình đều rất nguy hiểm, một đám quay đầu liền đi tìm thân ảnh tức phụ nhà mình.
Chỉ có Lý Phúc có chút mờ mịt, “Tức phụ của ta đã sớm không còn a.”
Cố Vân Đông nhìn hắn một cái, “Nga, con dâu của ngươi lúc ấy nói rất hăng say.”
Sắc mặt Lý Phúc đột nhiên thay đổi, thân mình đều tức giận đến phát run.
Cưới vợ phải cưới vợ hiền, này thật là lời lẽ chí lý của lão tổ tổng.
Nhìn một đám bọn hắn xem, toàn bộ đều là do mấy cái miệng nhiều chuyện của tức phụ hại. Mà mấy phụ nhân đó đã chạy, mấy nhà nam nhân liền đuổi theo.
Chờ bọn họ vừa đi, Cố Vân Đông khép lại sổ, “Mọi người nếu là cảm thấy ta làm không đúng, có thể về.”
“…” Ai dám?