Cố Vân Đông đếm một lần, cuối cùng đáp ứng lưu lại mười hai người. Người ở rốt cuộc cùng làm công nhật không giống nhau, ký kết chính là trường kỳ, hạn chế hơn rất nhiều. Nếu là giữa đường đột nhiên không làm nữa, chủ nhân có thể kiện ngươi.
Những người này trong nhà việc nhiều, cũng là không có biện pháp.
Lưu gia nguyên bản bởi vì Cố Vân Đông thuê sân để làm xưởng, cả ba người trong nhà đều làm công nhật. Hiện giờ muốn tuyển người ở, Lưu gia liền chỉ có hai vợ chồng đồng ý, còn cha Lưu, một là tuổi đã lớn, hai là trong nhà còn có công việc, cũng phải có người ở nhà để làm.
Cố Vân Đông trong lòng định ra một con số, lúc này mới nói, “Nếu đã quyết định, vậy ngày mai liền trước lập một bản khế thư, tiền công ngay từ đầu vẫn là 500 văn, bất quá mỗi tháng sẽ có ba ngày nghỉ phép, mỗi ngày giờ Thìn bắt đầu làm việc, buổi trưa nghỉ ngơi một canh giờ, giờ Dậu tan tầm. Nếu là trong nhà có chuyện hoặc là thân thể không thoải mái đều có thể xin nghỉ, chỉ là sẽ khấu trừ một ngày tiền công.”
Nàng đem một ít quy tắc nói trước, miễn cho về sau có điều tranh luận. Nhưng mà chỉ với mấy điều kiện như vậy, đã làm cho những người này tâm tình kích động vui mừng không thôi.
Ngay cả thôn dân nguyên bản không tính toán làm người ở cũng mặt đầy hâm mộ nóng lòng muốn thử, nhưng trong nhà thật sự không thể, chỉ có thể tiếc nuối không thôi. Bất quá xong việc vẫn là tìm Cố Vân Đông, nghĩ nếu là ngày nào chiêu làm công nhật, còn có thể tìm bọn họ.
Cố Vân Đông đáp ứng, trong khoảng thời gian này mọi người đều cẩn trọng không ai lười biếng, nàng thực vừa lòng.
Mọi chuyện đã nói xong, Cố Vân Đông liền phát tiền công cho mọi người.
Mỗi tháng cứ tới ngày này, đôi mắt ai ai đều có thể tỏa sáng, đặc biệt là một tháng cuối cùng này, Cố Vân Đông hứa hẹn cho nhiều hơn một trăm văn.
Chờ kết toán xong, từ sân Lưu gia ra tới, nàng mới ngước mắt nhìn thoáng qua không trung, nhẹ nhàng phun ra một hơi.
Đại Tiền đã đi thôn khác thu mua trái cây, đi theo còn có lão cha Đồng gia, cùng với Liễu Duy muốn xem náo nhiệt.
Cố Vân Đông cũng không rõ vì cái gì mà Liễu Duy mặc kệ sinh ý nhà mình, đối với sự tình của bọn họ lại có một cổ nhiệt tình, trách không được Liễu lão gia mỗi lần nhắc tới hắn đều muốn đem người đi khuất mắt.
Thiệu Thanh Viễn cũng mời được tiêu sư trong tiêu cục của Trịnh gia, một tiêu sư nguyên bản chính là người chỉ đạo võ nghệ, xem như kinh nghiệm mười phần.
Sau khi tiêu sư tới, ngày hôm sau liền bắt đầu huấn luyện mấy người A Miêu, Đồng Thủy Đào cũng mỗi ngày sáng sớm chạy qua Thiệu gia.
Thiệu Thanh Viễn còn mua một bà tử, hỗ trợ giặt quần áo nấu cơm. Chỉ là, chính hắn vẫn là mỗi ngày chạy đến Cố gia ăn cơm, phảng phất như nhìn Cố Vân Đông hắn mới có thể ăn nhiều thêm hai chén.
Tân tác phường đã có thể sử dụng, Cố Vân Đông lại bắt đầu tuyển người.
Tin tức này vừa truyền ra, mặc kệ là Vĩnh Phúc thôn hay là Hạ thôn Tống gia thôn, không ít người đều nghe tin mà đến.
Xưởng của Cố gia không những tiền công cao, hơn nữa dịp lễ Tết còn phát quà, ngẫu nhiên sẽ có khen thưởng.
Những việc này đã sớm thông qua mười mấy người làm công nhật lúc trước, phàm là người có quan hệ họ hàng cùng với Vĩnh Phúc thôn, ai không biết ở Cố gia làm công tốt nhất.
Bởi vậy người tới xin vào làm rất đông, buổi sáng Cố Vân Đông vừa mới mở cửa đã thực sự bị khϊếp sợ.
Nàng lần này chỉ kế hoạch tuyển hơn ba mươi người mà thôi, mọi việc đều phải từ từ tới, rốt cuộc nàng cũng không rõ ràng lắm sản lương trái cây thu vào là bao nhiêu, nếu là tuyển nhiều người, nhưng trái cây là thiếu, vậy chẳng phải là lỗ nặng sao?
Bởi vậy nàng nói một chút nhân số, để mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt, nàng không muốn nhận nhiều người lắm.
Ngay sau đó liền để mọi người xếp thành hàng, ngồi ở án thư ký lục là Đồng gia lão nhị, Đồng An.
Người này lúc trước thời điểm học chữ là nhanh nhất dụng tâm nhất, hiện giờ mấy tháng trôi qua, các chữ cơ bản hắn đều đã nhận biết.