Cố Vân Đông đi về phía trước, cười hỏi, “Tưởng… thúc, ngươi có chuyện gì sao?”
Tưởng Vĩnh Khang nhìn thấy nàng, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói, “Ta vừa rồi đi ngang qua bờ sông, nhìn thấy mẫu thân của ngươi bị trẹo chân, có vị cô nương giúp đỡ nàng, chỉ là thoạt nhìn đi đường không quá vững chắc, liền nhờ ta lại đây nói với nhà các ngươi một tiếng.”
Cố Vân Đông nghe xong vội đi ra ngoài, “Cảm ơn ngươi lại đây nói cho ta.”
Tưởng Vĩnh Khang liền ở phía trước dẫn đường, “Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, mặc kệ là ai gặp đều sẽ hỗ trợ. Chẳng qua ta là nam tử, không tiện đỡ mẫu thân của ngươi, cũng chỉ có thể giúp đỡ chạy chân mà thôi.”
Khi nói chuyện, đã thấy được Thẩm Tư Điềm cùng Dương thị đang hướng bên này thật cẩn thận đi đến.
Thẩm Tư Điềm là tới bờ sông giặt quần áo, nàng hiện giờ ở nhờ nhà Cố gia, cứ việc Cố Vân Đông đối với nàng có nhiều chiếu cố, nhưng việc của mình thì mình làm, có đôi khi cũng sẽ giúp đỡ sinh ý nhà Cố gia.
Còn Dương thị, nàng trước kia đã quen làm việc, hiện tại tuy rằng trong nhà có hạ nhân, không cần nàng phải thức khuya dậy sớm làm việc. Nhưng thói quen cũng không thể một chốc một lát là sửa được, không làm việc nàng sẽ cảm thấy không biết theo ai.
Cố Vân Đông cũng không câu nệ nàng, nàng muốn làm cơm thì để nàng làm cơm, muốn giặt quần áo thì giặt quần áo, muốn chơi trò chơi ghép hình thì chơi trò chơi ghép hình, muốn ngủ nghỉ ngơi đều tùy ý, chỉ cần nàng thấy vui vẻ là được.
Hôm nay nàng nhìn thấy Thẩm Tư Điềm muốn đi giặt quần áo, nàng cũng cầm theo một cái rổ nhỏ ra cửa, bên trong cũng chỉ có hai bộ quần áo nàng kiếm được trong đống quần áo cũ của nàng.
Thẩm Tư Điềm chiếu cố nàng, bảo nàng ngồi ở một bên tảng đá cùng nàng nói chuyện phiếm là được rồi.
Ai biết chờ nàng giặt đồ xong đang tính toán đứng lên, nhất thời không chú ý thiếu chút nữa té ngã. Dương thị quýnh lên, lập tức xông lên đỡ nàng.
Nhưng là Thẩm Tư Điềm là được đỡ, Dương thị lại tự mình bị trẹo chân.
Bên này gần chân núi, cô nương phụ nhân trong thôn đều rất ít khi đến bên này giặt quần áo, Thẩm Tư Điềm không gặp người nào, liền tự mình đỡ Dương thị trở về. Nhưng nàng thân hình gầy yếu, sức lực cũng nhỏ, đỡ Dương thị về liền phá lệ cố hết sức.
May mắn có Tưởng Vĩnh Khang thấy, hỗ trợ đi gọi người Cố gia.
Thời điểm Cố Vân Đông lại đây, trực tiếp ngồi xổm xuống đem Dương thị cõng lên lưng.
Tưởng Vĩnh Khang ở một bên thấy đều kinh ngạc cực kỳ, “Cố cô nương sức lực thật lớn.”
Cố Vân Đông cười cười, “Luyện ra.”
Nàng tuy rằng so ra kém Đồng Thủy Đào, nhưng cõng Dương thị thì không thành vấn đề.
Thẩm Tư Điềm đứng ở một bên khó khăn thở dốc, Tưởng Vĩnh Khang thấy thế nói, “Như vậy, ta lại đi một chuyến, tìm lang trung tới.”
Cố Vân Đông cũng chưa kịp nói lời cự tuyệt, hắn đã đi rồi.
Nàng chỉ có thể trước cõng Dương thị về nhà.
Bà mối kia đã đi rồi, Thiệu Thanh Viễn cũng thay đổi một bộ quần áo lại đây. Nhìn thấy Dương thị được cõng trở về, toàn gia đều khẩn trương xông tới.
Cũng may Tưởng Vĩnh Khang thực mau liền mang theo một lang trung trong thôn lại đây, lang trung này tuy rằng không bằng đại phu trong huyện, bất quá trị bị thương vẫn là rất giỏi.
Hắn hỏi han về tình huống của Dương thị, khi Kha biểu cô nhìn đến Tưởng Vĩnh Khang đang đứng ở một bên, liền ngẩn người.
Thừa dịp Dương thị đang nói chuyện, nàng lôi kéo Cố Vân Đông đến một bên hỏi, “Sao lại thế này? Hắn như thế nào cũng tới nhà của chúng ta?”
“Là Tưởng thúc chạy tới nói cho ta biết nương bị trẹo chân, sau lại đi thỉnh lang trung.”
Kha biểu cô ‘nga’ một tiếng, cùng Cố Vân Đông một lần nữa trở về.
Ai ngờ lại nghe đến thanh âm Tưởng Vĩnh Khang đang an ủi Dương thị, “Nhịn một chút, không đau.”
Dương thị lại lắc đầu như trống bỏi, không chịu cho lang trung chạm vào chân của mình. Cho đến khi nhìn thấy Cố Vân Đông lại đây, mới như là tìm được người tâm phúc, vươn tay ôm lấy nàng, run rẩy vươn chân, để lang trung trị liệu.
Tưởng Vĩnh Khang, “…”