Các nàng còn đang chỉ chỉ trỏ trỏ, trên mặt mang theo tia khinh thường.
Đồng Thủy Đào đi tới gần, mới nghe được lời nói của các nàng.
“Ta liền nói sao, tiểu cô nương Cố gia này khẳng định cùng sói con kia tư bôn.”
“Đúng vậy, nếu không như thế nào nàng vừa hồi thôn, sói con kia liền tới cửa cầu hôn?”
“Cố Vân Đông kia còn chưa đến tuổi cập kê đi? Cứ như vậy không phải là ‘có’ rồi đi?”
Lời này vừa ra, mấy người bên cạnh đều mở to hai mắt nhìn, không thể nào?
Đồng Thủy Đào nghe được liền nổi trận lôi đình, “Mấy bà tử miệng đầy phân kia, ta xé rách miệng các ngươi.”
Nàng nói xong liền hướng tới người đang bịa đặt nhiều nhất nhào tới.
Mấy người tức khắc quay đầu, sôi nổi lui về đằng sau.
Một lần lui này, cũng thấy được Cố Vân Đông đang đứng ở phía sau lạnh lùng nhìn các nàng.
Cố Vân Đông đang cười, cố tình nụ cười này làm cho các nàng trong nháy mắt nghĩ tới hình ảnh nàng hung hăng cầm đế giày đánh Hồ Lượng, một đám tức khắc cảm thấy khuôn mặt sinh đau.
“Cố, Cố cô nương, chúng ta đây đều là nói bậy thôi, ngươi đừng để ở trong lòng a.”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta chính là nhìn náo nhiệt mà thôi, bây giờ liền đi, không quấy rầy các ngươi.”
Cố Vân Đông từng bước từng bước đi qua, vẫn là mấy người này a, còn không phải mấy bà tử Kha biểu cô nhớ kỹ sao? Lúc này lá gan cũng thật lớn, thế nhưng dám chạy đến trước cửa nhà nàng mà đàm tiếu.
Bát quái khiến người ta có dũng khí a.
“Ta thật tò mò, các ngươi đều sợ ta, lại biết Thiệu Thanh Viễn là sói con làm việc không lưu tình, vậy mà còn dám ở sau lưng nói ra nói vào làm bại hoại thanh danh của đôi ta? Như thế nào, không sợ hai chúng ta liên thủ trả thù sao?”
Mấy bà tử kia thoáng chốc sắc mặt trắng bệch, người bị Đồng Thủy Đào nắm cổ đe dọa xé rách miệng càng là quên cả phản kháng, khóe miệng hung hăng bị kéo ra, thiếu chút nữa nứt toác.
Cố Vân Đông lại sâu kính nhìn các nàng liếc mắt một cái, ý vị thâm trường ném xuống một câu, “Chỉ mong các ngươi sẽ không hối hận.”
Nói xong, đi nhanh vào cửa.
Mấy bà tử này thoắt cái thân mình ai cũng đều mềm nhũn.
“Nàng sẽ không thật sự tìm chúng ta gây phiền toái đi?”
“Đi đi đi, chạy nhanh về nhà.”
Trước cửa nháy mắt trở nên sạch sẽ, Đồng Thủy Đào ra bên ngoài nhìn một hồi, rốt cuộc vừa lòng bẩm báo Cố Vân Đông, “Đều đi rồi, tiểu thư quả nhiên lợi hại, nói mấy câu liền làm cho các nàng sợ đến mức có rắm cũng không dám thả.”
Cố Vân Đông cảm thấy Đồng Thủy Đào không chỉ là muốn học võ, còn hẳn là học biết chữ, vuốt mông ngựa này cũng chụp đến làm nàng cảm giác có hương vị.
Nàng hướng bên trong đi đi, còn chưa đi đến nhà chính đâu, liền nghe được một đạo thanh âm xa lạ.
Cố Vân Đông bước chân dừng một chút, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.
Đi đến gần, mới phát hiện người nói chuyện là một bà tử trang điểm kiểu bà mối, đang nước miếng tung bay nói ưu điểm của Thiệu Thanh Viễn.
Nhìn thấy Cố Vân Đông chính là con ngươi sáng ngời, “Nha, quả nhiên là một cô nương xinh đẹp, trách không được Thiệu công tử coi trọng như vậy đâu.”
Cố Vân Đông nhấp môi, nhìn Kha biểu cô nhướn mày ra đằng sau, vẻ mặt ngượng ngùng đi đến phía sau ngồi xuống.
Thiệu Thanh Viễn cũng ở đó, chỉ là quần áo trên người thoạt nhìn ướt dầm dề, bên chân của hắn còn có hai con chim nhạn.
Nàng còn đang nghi hoặc nhìn, Đổng Tú Lan lại nhỏ giọng nói nhỏ bên tai nàng, “Thanh Viễn nghe nói cầu hôn tốt nhất là mang hai con chim nhạn tới, chính là có điềm tốt, hắn liền cả đêm đi ngồi xổm bẩy chim nhạn, quần áo đều ướt cũng chưa kịp đổi.
Chim nhạn giống nhau cũng là ở thủy biên, cũng không biết Thiệu Thanh Viễn ngồi xổm ở nơi nào, thoạt nhìn có vài phần chật vật.
Nàng nhìn thoáng qua Kha biểu cô cùng bà mối đang nói chuyện, cấp Thiệu Thanh Viễn một ánh mắt, ngay sau đó lặng yên không tiếng động rời đi nhà chính.
Không bao lâu sau, Thiệu Thanh Viễn cũng ra tới hậu viện.
Cố Vân Đông nhéo nhéo một chút tay áo của hắn, Thiệu Thanh Viễn thuận tay nắm lấy tay nàng.
Cố Vân Đông, “…” Nàng chỉ là muốn biết quần áo của hắn bị ướt thành cái dạng gì, không nghĩ nắm tay.
Nàng trừng mắt liếc hắn một cái, “Nhanh chóng trở về thay quần áo đi, đều có thể vắt ra nước rồi, cũng không sợ bị cảm lạnh sao?”
“Chờ bên kia thương lượng xong ta sẽ đi.”
“Nơi này sự tình bàn bạc còn nhiều lắm, cũng không biết khi nào có thể nói xong, nhanh chóng trở về thay quần áo.”
“Nhưng…”
“Nghe lời ta nói.”
Thiệu Thanh Viễn lập tức câm miệng, ngay sau đó gật gật đầu, “Ta đây đi về trước.”
Cố Vân Đông liền đứng ở cuối hành lang, nhìn hắn đi ra khỏi đại môn Cố gia.
Nàng lúc này mới vừa lòng, mới vừa tính toán một lần nữa trở về nhà chính, lại thấy ở cửa xuất hiện một người ngoài ý liệu.