Khuôn mặt nhỏ của Cố Vân Thư lập tức đỏ lên, tay nhỏ túm túm, vẫn là nhỏ giọng an ủi Dương thị: “Nương, lương thực của chúng ta không nhiều lắm, hôm nay chúng ta trước tiên không ăn được không? Lát nữa ta đi ra ngoài tìm xem có đồ ăn khác hay không.”
Chỉ có mười mấy củ khoai tây nhỏ, phải để bồi bổ cho đại tỷ đang bị thương và tiểu muội hơi thở thoi thóp. Cố Vân Thư có chút khổ sở, trong mắt thâm chí để lộ ra một cổ tuyệt vọng - nếu là sau này không tìm thấy thức ăn, bọn họ có khả năng sẽ chết đói, bọn họ còn một đoạn đường thật dài phải đi.
Dương thị ngây thơ, nhưng có thể nghe hiểu được, nàng liếm liếm miệng, đôi mắt không xê dịch nhìn chằm chằm khoai tây, lại như cũ gật gật đầu, “Kia, vậy không ăn.”
Cố Vân Đông: “…” Đã như vậy nàng còn có thể ăn vào mới có quỷ.
Hơn nữa, nàng vốn cũng không tính ăn, vì khoai tây này đã nảy mầm, ăn vào là trúng độc.
Cố Vân Đông duỗi tay, đem cả khoai tây trong tay Cố Vân Khả cũng cầm trở về, “Cái này trước tiên không ăn, ta ra bên ngoài tìm cái khác.”
Sức lực đã khôi phục lại, tuy rằng thân mình vẫn như cũ suy yếu, nhưng đã không giống như trước, đi đường cũng không đến nỗi.
Cố Vân Đông chậm rãi đứng lên, Cố Vân Thư ngẩn ra, cũng vội đứng lên theo, duỗi tay ngăn nàng lại, “Không được, đại tỷ ngươi thân thể không tốt, ta có thể, để ta đi tìm.”
“Không cần, ngươi lưu lại.” Cố Vân Đông vòng qua hắn.
“Đại tỷ…”
“Lưu lại!” Cố Vân Đông thanh âm thâm trầm hơn hai phần, nàng kỳ thật không có nhiều kiên nhẫn, đặc biệt hiện tại bụng trống rỗng, tầm tình liền có chút táo bạo.
Cố Vân Thư ngơ ngẩn, hắn chưa bao giờ gặp qua đại tỷ như vậy, ánh mắt kia có chút lạnh nhạt có chút cố chấp, không tự chủ được liền buông tay, ngoan ngoãn gật gật đầu, ngơ ngác nhìn nàng đi ra ngoài.
Ra cửa, Cố Vân Đông mới thở ra một hơi.
Đời trước của nàng chính là cô nhi, từ nhỏ vận khí liền không tốt, bất luận gặp ai dù là viện trường cô nhi viện hay giáo viên trong trường học, thái độ đối với nàng đều thực bình thường thậm chí còn có chút ghét bỏ.
Bởi vậy nên khi bên người đột nhiên có nhiều người thân một lòng vì nàng mà suy nghĩ, nàng ngược lại có chút không biết làm thế nào.
Nhưng hiện tại thật ra có chút may mắn đã cùng người Cố gia tách ra, bên người trừ bỏ đệ đệ muội muội cùng Dương thị ngây dại ngoài ra không còn ai khác, cũng không có người hoài nghi nàng đã thay đổi linh hồn.
Cố Vân Đông chậm rãi đi đến một góc phòng ở, nhìn trái nhìn phải, im ắng không có động tĩnh.
Nàng hơi hơi nhắm mắt lại,hô hấp nhẹ nhàng, ngay sau đó trong tay đột nhiên liền nhiều thêm một túi gạo nhỏ.
Nàng nở nụ cười, con ngươi cũng hơi hơi sáng vài phần.
Quả nhiên, không gian của nàng cũng theo nàng đến đây. Những vật tư trong không gian, cũng vẫn ở đây.
Cái không gian này là nàng vô tình có được khi còn ở mạt thế, đại khái là một mẫu đất không nhỏ, thời gian bên trong bị ngưng lại, đồ vật bỏ vào là cái dạng gì, lấy ra vẫn là cái dạng đó.
Lúc trước, có được không gian này, Cố Vân Đông liền bắt đầu thu thập vật tư. Rốt cuộc không ai biết khi nào mạt thế kết thúc, muốn sống sót, không có đồ vật phòng thân không thể được.
Hiện giờ trong không gian của nàng có không ít đồ vật, gạo trắng, nước khoáng này nọ cũng không thiếu.
Có mấy thứ này, trên đường chạy nạn nàng còn sợ cái gì nữa?
Lúc trước tại thời điểm Cố Đại Hà cầm cục đá đập đầu nàng, càng cơ hồ là theo bản năng muốn lấy chủy thủ trong không gian ra để phản kích, lúc ấy liền ý thức được không gian của mình vẫn còn. Nhưng mà cũng vì một lúc sửng sốt như thế, liền bị Cố Đại Hà đánh trúng.
Thù này, có cơ hội nàng nhất định đòi lại.
Cố Vân Đông lại từ không gian lấy ra nước cùng cồn, trước sát khuẩn miêng vết thương trên đầu. Sức lực Cố Đại Hà cũng không phải rất lớn, nguyên nhân nàng té xỉu phần lớn vẫn là do đói, vết thương thật ra không nặng.
Ngồi xổm xuống, lấy túi tiền vừa rồi thuận tay mang ra, yên lặng đem gạo đổ vào túi.
Nghĩ nghĩ, lại lấy ra hai hũ rau ngâm, gắp một ít bỏ trong ống trúc. Lúc này mới thở ra một hơi, một lần nữa hướng phòng đi đến.
Bạn đang đọc truyện tại đây