Phùng Đại Năng cùng Tưởng Vĩnh Khang xem ra là tiếp xúc qua vài lần, còn tính là hiểu biết nội tình.
Nghe vậy cười nói, “Tưởng đại ca lúc trước bị bệnh, cố tình buổi tối đặc biệt dễ dàng tỉnh ngủ, giấc ngủ không tốt, đại phu nói hắn quan trọng nhất hiện giờ chính là phải hảo hảo nghỉ ngơi, ngày ngủ không quá hai canh giờ, bệnh tình không phải là càng nghiêm trọng hơn sao?”
“Khá vậy không có biện pháp.” Phùng Đại Năng lắc đầu thở dài, “Nhà hắn trước đó vài ngày mới sinh được một tôn tử, tiểu hài tử mới sinh nào không phải là nửa đêm sẽ dùng sức mà khóc sao? Mắt thấy sắc mặt hắn càng lúc càng kém, con của hắn cũng rất hiếu thuận, nói nếu không mang theo thê nhi ra bên ngoài thuê phòng ở. Tưởng đại ca không đồng ý, nói trấn trên thuê phòng rất đắt, hắn dứt khoát tự mình chạy đến trong thôn tìm phòng ở.”
Cố Vân Đông hiểu rõ, vừa lúc mẹ con Phương thị đem phòng này cho thuê, Vĩnh Phúc thôn này cách trấn trên cũng không xa, chính là vừa lúc.
Phùng Đại Năng cảm khái nói, “Lại nói tiếp thôn chúng ta hiện tại thật đúng là phúc địa, đặc biệt là sau khi ngươi đến đây, ngươi xem thôn chúng ta hiện tại đi, không ít người có cuộc sống tốt hơn trước rất nhiều. Tưởng đại ca thời điểm vừa tới bộ dáng thật tiều tụy, hiện tại tinh thần cũng không tồi đi? Hắn nguyên bản cũng đã dưỡng bệnh tốt rồi, lại cố tình luyến tiếc đi, nói muốn ở lại đây một đoạn thời gian.”
Cố Vân Đông cười cười, khi nói chuyện nàng cũng đã về tới Cố gia, sau khi kết toán tiền công cho Phùng Đại Năng, liền để hắn đi làm việc của mình.
Lúc này đã tới giờ ăn cơm trưa, Cố Vân Đông dứt khoát buổi chiều lại đi coi tiếp.
Liễu Duy không biết khi nào trở về, lúc này đang đứng ở một bên cùng Kha biểu cô nói cơm trưa làm măng khô ăn.
Cố Vân Đông nhìn đến thái dương đều nhịn không được nhảy nhảy, thật là đủ tiền đồ a.
Cố tình hắn ăn xong còn mang đi, lại cầm thêm hai bó măng khô lớn trở về.
Buổi chiều Cố Vân Đông đi nhà thôn trưởng một chuyến, nàng không ở đây mấy ngày, Trần Lương vẫn luôn chiếu cố nhà bọn họ, nàng tự nhiên muốn đi cảm tạ.
Chu thị lôi kéo nàng nói chuyện một hồi, Cố Vân Đông thấy nàng tựa hồ có chút tiều tụy, tuy rằng trên mặt mang theo tươi cười, nhưng lại có chút miễn cưỡng, bộ dáng thất thần.
Cố Vân Đông cũng không quấy rầy, khách sáo vài câu liền cáo từ.
Thời điểm đi qua Thạch gia thì thấy cửa nhà bọn họ vừa lúc mở ra, gõ gõ cửa đi vào.
Trong Thạch gia chỉ có mình Hà Diệp ở nhà, lúc này nhìn thấy nàng vào cửa, vội đứng dậy lấy nước đường cho nàng uống.
“Cô nương ngồi đây trước đi, Đại Sơn hắn đang ở ngoài ruộng, ta đi tìm hắn trở về.”
“Không cần.” Cố Vân Đông ngăn nàng lại, “Ta thấy cửa mở, nên tiến vào nhìn xem, thuận tiện hỏi một chút vườn mía bên kia có vấn đề gì hay không thôi.” Hà Diệp hiện giờ cuộc sống tốt lên, sắc mặt hồng thuận, người cũng béo lên một ít.
Chẳng qua là lá gan vẫn không lớn, nhìn thấy Cố Vân Đông vẫn như cũ có chút co quắp, “Không thành vấn đề, miếng đất kia rất tốt, mấy cây mía trồng lúc này cũng mọc rất khả quan. Đúng rồi, còn có 50 mẩu vườn trái cây kia, Đại Sơn cùng Cẩu Thặng nhà chúng ta đều đem mấy hạt giống cây ăn quả gieo xuống rồi, ngươi muốn đi xem hay không?”
Cố Vân Đông lắc đầu, “Ngày khác lại đi đi.”
“Kia cũng đúng, Đại Sơn nói cô nương tương lai khẳng định không chỉ có mảnh đất này, mấy ngày nay lúc rảnh liền đi tìm kiếm chỗ tốt, có mấy chỗ cũng không tệ lắm, cô nương nếu đã trở lại, sau này có thể đi nhìn xem.”
Ánh mắt Cố Vân Đông sáng lên, “Thật sự?”
“Ân.” Hà Diệp cũng đi theo nở nụ cười, đúng lúc này Hoa Lan Nhi đã trở lại, còn chưa có vào cửa đã nói, “Nương, ta đi xem qua, cũng không tệ lắm.”
Tiến vào phòng, thấy Cố Vân Đông ngồi ở kia, tức khắc có chút ngượng ngùng lên, “Cố tỷ tỷ tới?”
“Xem bộ dạng cao hứng này của ngươi kìa, ngươi đi nhìn cái gì?”
Hoa Lan Nhi hắc hắc nở nụ cười, “Đi xem tẩu tử tương lai của ta.”