Nghe nói cùng ngày khâm sai đại nhân đến Vĩnh Ninh phủ, ông trời liền đột nhiên cho mưa xuống, mưa suốt ba ngày ba đêm.
Đất đai khô cằn được tắm nước, nhìn bầu trời xám xịt mà bá tánh hoan hỉ hô to, phảng phất như thấy được ánh rạng đông, một đám đều nói đây là trời giáng điềm lành, nói rõ tân hoàng chính là một minh quân, được ông trời chiếu cố.
Cố Vân Đông còn ở Tuyên Hòa phủ, còn không biết tin tức huyên náo ồn ào bên kia. Mà dù có biết, nàng cũng không để bụng.
Giờ phút này nàng đang đứng trước bảng thông báo ở cửa thành, nhìn thông cáo vừa mới được dán lên, hơi hơi nhíu mày.
Bố cáo này là về lưu dân chạy nạn các nàng, Vĩnh Ninh phủ đã có lương thực cứu tế cùng ngân lượng, bạo loạn đã được bình ổn, trật tự chậm rãi khôi phục, bọn họ cũng tự nhiên muốn trở về.
Phàm là người trở về, phủ nha đều sẽ cấp cho một khoản phí nhất định, hưởng ba năm miễn chinh.
Đương nhiên, không quay về cũng được, lưu dân sẽ ở nơi được an trí, hộ tịch phải đến nha môn đăng kí thêm một lần nữa. Những người này sẽ không được hưởng đãi ngộ ba năm miễn chinh, cũng không được nhận bạc.
Hơn nữa địa phương được an trí cũng phải nhìn vào vận khí của ngươi, trên cơ bản sẽ không được ở thành trấn quá phồn hoa giàu có, thậm chí thôn trang tốt hơn một chút cũng không có. Đồng ruộng cũng không được phân cho ngươi, nhiều nhất cũng chỉ cho ngươi hai mẫu đất hoang chính mình tự khai khẩn.
Đại bộ phận người đều sẽ lựa chọn trở về, tư tưởng lá rụng về cội đều đã ăn sâu bén rễ vào tiềm thức của mọi người. Có bạc lại có thể miễn chinh ba năm, về quê vẫn là được ở cùng thân thích bằng hữu quen thuộc.
Huống chi rất nhiều người lưu dân, sản nghiệp đều ở Vĩnh Ninh phủ, cứ từ bỏ như vậy thì tổn thất quá lớn.
Nhưng mấy thứ này, đối với Cố Vân Đông mà nói, lại không có dụ hoặc quá lớn.
Nàng xem xong thông cáo, liền xách theo giỏ rau về nhà Kha biểu cô,
Kha biểu cô đang ngồi ở trong viện, cầm kim chỉ may giày cho hai tiểu nhân nhi. Nàng mới phát hiện Cố Vân Đông trên phương diện trù nghệ thì không tồi nhưng lại không biết làm quần áo làm giày, còn Dương thị tuy biết nhưng làm rất khó coi.
Kha biểu cô đau lòng hai đứa nhỏ, kêu Cố Vân Đông mua vải vụn để chính mình làm.
Một bên làm một bên nói chuyện phiếm, trước mặt nàng có ba cái ghế nhỏ, hai đứa nhỏ cùng với Dương thị cao gầy, đều quy quy củ củ ngồi ở chỗ kia nghe nàng kể chuyện.
Nghe thấy thanh âm mở cửa, Kha biểu cô ngẩng đầu nhìn nàng một cái: “Hôm nay như thể nào lại trở về muộn như vậy?”
“Cửa thành có dán bố cáo mới, ta đi nhìn thoáng qua.”
“Trên bố cáo nói cái gì?”
Cố Vân Đông đóng lại cửa viện, đem giỏ rau đặt ở một bên, lúc này mới đem nội dung bố cáo nói lại một lần.
Kha biểu cô dừng tay một chút, lại dường như không có việc gì tiếp tục may vá.
Dương thị cùng Cố Vân Khả vẫn như cũ mơ mơ màng màng nghe không hiểu lắm, Cố Vân Thư lại hiểu được, lập tức cao hứng ôm lấy eo nàng, “Chúng ta có thể về nhà sao? Trong nhà bên kia có lương thực ăn sao?”
Cố Vân Đông cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa hai mắt đều sáng lấp lánh, hỏi: “Ngươi muốn trở về sao?”
Cố Vân Thư sửng sốt, chớp chớp mắt rất là khó hiểu hỏi: “Đại tỷ không muốn về nhà sao?”
Không quay về vậy thì đi chỗ nào? Nơi này là nhà của Kha biểu cô, không phải nhà hắn a. Nhà của người khác cũng không thể ở cả đời, hơn nữa tiền thuê lại cao.
Cố Vân Đông sờ sờ đầu của hắn, “Trở về nhà kia, có gia gia nãi nãi, có một nhà nhị thúc tam thúc, chúng ta có khả năng vĩnh viễn đều phải hầu hạ bọn họ, cả đời đều không thể ăn lại đồ ăn chúng ta đã ăn hai ngày trước đó.”
Cố Vân Thư đột nhiên nghĩ đến cuộc sống trước kia, sắc mặt toàn bộ đều thay đổi.
Kha biểu cô liếc xéo Cố Vân Đông, hù họa tiểu hài tử, không biết xấu hổ.
Cố Vân Đông coi như không nhìn thấy ánh nhìn của Kha biểu cô, tiếp tục mê hoặc nói với Cố Vân Thư: “Hơn nữa, ngươi có còn nhớ hay không chúng ta vì cái gì không được phân gia?”
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247.com