Cố Vân Đông dừng một chút, một mảnh màn xe ngựa được vén lên, lộ ra khuôn mặt kích động của Tần Văn Tranh.
Không phải đã nói là mấy ngày nữa mới đến sao? Lúc này mới qua một buổi tối đi, làm phu tử, như thế nào lại có thể nói chuyện lật lọng như thế chứ?
Ánh mắt khiển trách của Cố Vân Đông dừng ở trên người hắn, sau khi Tần Văn Tranh xuống xe lập tức nói, “Ta là tới đón học sinh mới đi học đường, thuận tiện tới hỏi ngươi mấy vấn đề.”
Cố Vân Đông ha hả cười, tìm lấy cớ cũng không tìm cái nào có thành ý một chút.
“Hôm nay không phải là ngày nghỉ sao?”
Tần Văn Tranh không thích Cố Vân Đông, thật sự, một chút đạo lý đối nhân xử thế cũng đều không hiểu, nhìn thấu rồi cũng không thể nói toạc chẳng lẽ không biết sao?
Như vậy có vẻ hắn giống như không quá thông minh bộ dáng, nhớ năm đó hắn chính là Trạng Nguyên gia nổi tiếng khắp cả kinh thành đấy.
Cũng may hai người Cố Vân Thư cùng Biển Nguyên Trí đã thực mau chạy ra, bọn họ vẫn là tôn sư trọng đạo, thực sự kính sợ Tần Văn Tranh, đường trường liền cung kính thỉnh người vào nhà uống trà.
Tối hôm qua Biển Nguyên Trí cũng đã nghe biểu tỷ nói cho hắn đi học đường đọc sách, hắn kích động đến nửa đêm cũng chưa ngủ được.
Hắn ở nhà Cố gia gần nửa năm, đã rất rõ ràng cảm nhận được cái gì gọi là ăn nhờ ở đậu.
Cho dù biểu tỷ đã nói hắn sau này chính là người nhà của bọn họ, nhưng trong lòng hắn kỳ thật vẫn là có một nút thắt, hắn biết mình không thể tùy hứng, không để đương nhiên mà hưởng thụ sở hữu chỗ tốt.
Hắn đã nghĩ kỹ rồi, về sau mình phải làm việc nhiều hơn một chút, dù sao hắn đều đã làm thuần thục.
Nhưng không nghĩ tới, vừa đến Phượng Giang huyện, thậm chí còn chưa có về nhà, biểu tỷ đã tìm cho mình một phu tử tốt.
Hắn còn từ trong miệng A Thư biết phu tử này thu học sinh có bao nhiêu nghiêm khắc, cho dù là có tiền cũng không nhất định có thể đi vào. Tần phu tử nhiều năm trước chính là trạng nguyên, hắn trước kia ở quê hương dù chỉ nhìn thấy một tú tài thôi cũng đã là người rất lợi hại rồi.
Biểu tỷ chẳng những cho hắn học sách biết chữ, còn phí tâm tư tìm phu tử tốt như thế.
Nhà ở cũng cực kỳ đẹp, cái chăn vô cùng ấm áp.
Tối hôm qua thời điểm A Thư ngủ, kỳ thật hắn đã có trộm khóc thầm, hắn cảm thấy những khổ sở hắn chịu trước đó, đã không còn quan trọng nữa.
Giờ phút này nhìn thấy Tần phu tử, Biển Nguyên Trí còn có chút khẩn trương. Cũng may Tần Văn Tranh đối đãi với học sinh của mình vẫn là rất có kiên nhẫn, thái độ ôn hòa hỏi mấy vấn đề, biết đại khái tình huống, liền để hắn cùng Cố Vân Thư cùng nhau đi học đường.
Biết hắn còn có chút tự ti bất an, còn khen một câu.
Quả nhiên, Biển Nguyên Trí lập tức lộ ra chút nụ cười ngượng ngùng lại ngu đần, lúc này mới bị Cố Vân Thư lôi đi.
Tần Văn Tranh vừa thấy thân ảnh của bọn họ đi xa, lập tức liền đi tìm Cố Vân Đông.
“Tới, ngươi nói ta nghe một chút họa pháp kiểu mới kia rốt cuộc là hạ bút như thế nào, lệnh truy nã phủ thành bên kia thật là do ngươi họa sao? Ngươi dạy Vân Thư thời gian bao lâu rồi? Vì sao thời điểm ta họa như thế nào tổng cảm giác không đúng chỗ nào?”
Cố Vân Đông kỳ thật thời điểm hắn đang cùng Vân Thư Nguyên Trí hai người nói chuyện đã muốn lặng lẽ rời đi, nàng mới vừa hồi thôn, còn nhiều chuyện để làm lắm a.
Nhưng Tần Văn Tranh như hổ rình mồi, thường thường ngó sang nàng, chỉ cần nàng lộ ra bộ dáng chuẩn bị di chuyển, hắn lập tức liền muốn đứng lên đuổi theo nàng. Cố Vân Đông chỉ có thể chờ, xem hắn ôn nhuận cùng Biển Nguyên Trí nói xong chuyện.
Đối với vấn đề của Tần Văn Tranh, Cố Vân Đông cũng không tính toán tinh tế nói với hắn.
Nàng dứt khoát trực tiếp lấy ra bút than cùng tờ giấy, vẽ ngay trước mắt hắn.
Trước họa những đường cơ bản, phác hoạ từng hình hộp, sau đó lại vẽ chi tiết.
Tần Văn Tranh là một thiếu niên thiên tài, tuổi còn trẻ đã làm Trạng Nguyên, cùng hắn nói tỉ mỉ không bằng trực tiếp làm cho hắn xem, Cố Vân Đông cảm thấy như vậy hắn ngược lại càng có thể lĩnh hội được.