(*Tư bôn: Nói người con gái trong xã hội cũ bỏ nhà đi với người yêu, từ dùng để nói về con gái hư hỏng)
Cố Vân Đông nhướn mày, lần thứ ba gặp được đãi ngộ như thế, nhịn không được nhìn về phía Kha biểu cô.
Kha biểu cô hừ lạnh một tiếng, “Ngươi đừng để ý đến bọn họ, một đám miệng bà tử ăn no không có chuyện gì làm.”
Cố Vân Đông buồn cười, nhìn Kha biểu cô, “Sao lại thế này?”
Kha biểu cô nguyên bản muốn về nhà lại cùng nàng nói, nếu nàng hỏi, thì cũng không gạt đi nữa.
“Cũng không biết là ai truyền ra, nói ngươi cùng Thiệu Thanh Viễn tư bôn.”
Ha …
Tư bôn a.
Đầu óc Cố Vân Đông tràn đầy dấu chấm hỏi, nhịn không được quay đầu đi nhìn Thiệu Thanh Viễn. Ngay sau đó nhớ tới Thiệu Thanh Viễn lần trước đi tửu lâu bị Tần Văn Tranh cấp lôi đi, nói là có chuyện cùng hắn nói.
Cũng không biết Tần Văn Tranh có thể có cái sự tình gì, còn làm đến thần thần bí bí.
Kha biểu cô cười lạnh, “Ngươi rời đi khỏi thôn hai tháng, Thiệu Thanh Viễn mới đi, vậy mà cũng có thể bị các nàng trộn lẫn với nhau. Lại nói, hai người các ngươi dựa vào cái gì tư bôn? Ở chỗ này có phòng có nhà có người nhà, muốn ở bên nhau tìm người tới cầu hôn là được, cũng không ai sẽ phản đối, dùng đến tư bôn?”
Cố Vân Đông cảm thấy, Kha biểu cô nói rất có đạo lý.
“Vừa lúc, phỏng chừng sau khi trở về, lại quá mấy ngày nữa, hắn sẽ tới nhà ta cầu hôn.”
Kha biểu cô đột nhiên dừng lại, không thể tưởng tượng nhìn nàng, “Ngươi nói thật? Ngươi liền bị hắn thu phục? Ngươi đồng ý rồi sao, ngươi cũng quá không rụt rè.”
“Ta đã rụt rè.” Tận mười lăm phút đâu.
Kha biểu cô giả cười, đối nàng bộ dáng rất là hận sắt không thành thép.
Tuy rằng nàng biết lấy hành động củaThiệu Thanh Viễn kia, Cố Vân Đông khẳng định trốn không thoát lòng bàn tay hắn, nhưng tốt xấu cũng phải giãy giụa một hai năm nữa chứ, nàng thật là xem trọng nàng, đi ra ngoài một chuyến, trở về liền đem chính mình cấp hứa đi ra ngoài.
Kha biểu cô có chút cạn lời, bất quá nói đến chính sự vẫn là nhíu nhíu mày, “Thời gian này đến cầu hôn? Này, lời đồn đãi sợ là sẽ càng nhiều đi.”
“Mặc kệ bọn họ nói đi, dù sao xưởng này của ta lại muốn tuyển người, những ai ở sau lưng nghị luận, ai cũng đừng nghĩ tiến vào, quản bọn họ làm gì.”
Vĩnh Phúc thôn đại bộ phận người đều vẫn là hữu hảo, nhưng vô luận ở nơi nào, luôn có một số người ăn không ngồi rồi lại lắm mồm, một hai phải đi tìm cảm giác tồn tại của mình.
Kha biểu cô cười, “Cũng đúng, ngươi yên tâm, ta đều đem những người nói bậy về ngươi đều nhớ kỹ, sau này lại nói cho ngươi.”
Cố Vân Đông cùng nàng nhìn nhau cười, hết thảy đều không nói thêm gì.
Đồng Thủy Đào một bên đem sự tình nghe được từ đầu đến đuôi, nhịn không được có chút hưng phấn. Tiểu thư quả nhiên là tiểu thư, thật mang thù.
Nếu đã biết nguyên nhân, Cố Vân Đông liền không hề để ý tới những ánh mắt khác thường đó nữa.
Một đám người mênh mông cuồn cuộn hướng chân núi đi, Cố Vân Đông phát hiện một đường này thật sự biến hóa rất lớn.
Ít nhất có chút thôn dân tinh thần diện mạo liền rất không giống nhau, còn có mấy hộ nhà một lần nữa tu sửa phòng ở, xây thêm, làm nàng trong nháy mắt có ảo giác, phảng phất chính mình dường như đã lâu không trở lại.
Kha biểu cô giải thích nói, “Mấy nhà ở xưởng của ngươi làm việc kia, hiện tại điều kiện đều có cải thiện, tiền công mấy tháng này lấy về ít nhất cũng được ăn ngon ăn mặc tốt. Còn có những người đi theo Phùng Đại Năng làm việc, bởi vì có chiêu bài căn nhà kia của ngươi, mấy tháng này việc không ngừng, thật nhiều người tìm bọn họ đâu. Này còn không phải sao, nhà của Phùng Đại Năng đều xây thêm mấy gian sương phòng, còn có mấy tiểu công đi theo hắn, cũng có đủ tiền để sửa nhà của họ.”
Kha biểu cô không nói chính là, thôn trưởng Trần Lương thấy cuộc sống thôn dân được cải thiện đến lớn như vậy, đối Cố Vân Đông kia thật là cảm kích lại cảm kích, mỗi ngày đều cười ha hả.
Cố Vân Đông khóe miệng mang ý cười, trong lòng cũng là cao hứng.
Đoàn người vừa nói vừa tới cửa nhà, nhưng mà, Cố Vân Đông lại đột nhiên dừng lại bước chân, có chút mộng bức nhìn căn nhà trước mặt.