Tần Văn Tranh, “…” Liền biết nha đầu này trước nay cũng không biết cái gì gọi là thiệt thòi mà.
Hắn có chút tức giận, “Ta là phu tử của đệ đệ ngươi.”
“Đây là hai việc khác nhau, ngươi nhận Vân Thư làm học sinh, chẳng lẽ không phải là nhìn trúng thiên phú học tập của hắn sao?” Cố Vân Đông nói, “Giao tình là giao tình, còn giao dịch là giao dịch.”
Khóe miệng Tần Văn Tranh vừa kéo, xoa xoa thái dương, trong lòng lại đem Cố Vân Đông mắng đến máu chó ngập đầu, trên mặt lại tỏ vẻ bình tĩnh, “Được, ngươi nói xem.”
Cố Vân Đông liền vừa lòng, nàng chỉ chỉ Biển Nguyên Trí đang bị Cố Vân Thư nắm tay nói chuyện với đồng môn bên kia, “Nhận biểu đệ của ta vào học đường.”
Kia nhưng thật ra, Vân Thư là bởi vì có Cố Đại Giang.
Tuy rằng khi còn nhỏ Cố đại cô cũng đi theo học một ít chữ, nhưng hoàn cảnh lúc đó, nàng thật sự cũng chỉ có thể học một chút. Hơn nữa sau này theo chồng không sử dụng nhiều cũng quên gần hết, chờ đến sau khi sinh Biển Nguyên Trí, phỏng chừng Cố đại cô cũng chỉ dạy hắn nhiều nhất không quá mười chữ đi.
Hắn xác thật không có cơ sở như Cố Vân Thư, nhưng Cố Vân Đông vẫn là cảm thấy hẳn là nên đưa hắn đi học.
Hiện giờ nếu điều kiện cho phép, đọc sách biết chữ ở nơi này của nàng, đều là quyền lợi cơ bản nhất.
“Tần phu tử dạy là được, ta cũng không phải một hai phải để hắn đi lấy chức cử nhân tiến sĩ trở về, đọc sách có thể khiến người sáng suốt, tổng so với cái gì đều không hiểu biết vẫn tốt hơn.”
Ánh mắt Tần Văn Tranh nhìn nàng mang theo một chút tán dương, trên đời này vẫn có người có cách nghĩ như nàng, nhưng quá ít.
Ngay cả mấy củ cải nhỏ trước mặt này, đứa nào đọc sách không phải để đi thi khoa cử?
Đến lượt Cố Vân Đông, lại là đọc sách chỉ là vì đọc sách mà thôi.
“Được, nếu đã nói như vậy, vậy ngươi cũng có thể nói cho ta, họa pháp kia có điểm gì cần chú ý không?”
Cát thị thật sự không nghe nổi nữa, kéo hắn một phen, “Vân Đông người ta vừa mới trở lại Phượng Khai huyện, ngay cả nhà cũng chưa trở về đâu, ngươi liền lôi kéo nàng hỏi cái này hỏi cái kia. Ngươi tốt xấu gì cũng phải để nàng trở về gặp qua người nhà, nghỉ ngơi một chút đã chứ.”
Tần Văn Tranh lúc này mới phản ứng lại đây, ho nhẹ một tiếng, “Được rồi, dù sao ta cũng không ngại chờ thêm hai ngày. Bên này tỷ thí cũng kết thúc rồi, ngươi trước mang Vân Thư về nhà luôn đi.”
“Vậy chúng ta đi trước.” Cố Vân Đông cũng muốn về nhà, nàng tiến lên gọi Vân Thư.
Tiểu nam hài nghe đại tỷ gọi mình, liền cùng tiểu đồng bọn từ biệt, sau đó nắm tay Biển Nguyên Trí lại đây.
Từ đầu đến cuối, hắn cũng chưa từng buông tay ra, hai lòng bàn tay đều thấm đẫm mồ hôi.
Nhưng Biển Nguyên Trí lại rất vui vẻ, cái loại thấp thỏm bất an khi đi vào địa phương xa lại lại nhìn thấy bằng hữu đã lâu không gặp, phảng phất đều bị vuốt phẳng.
Thẩm Tư Điềm cùng bọn người A Miêu còn ở sương phòng, Cố Vân Đông sau khi trở về vừa lúc nhìn thấy Liễu Duy đang cùng mấy người hỏi thăm những chuyện xảy ra dọc theo đường đi này, thuận tiện dụ ra lời nói thật, nhìn xem hai người Cố Vân Đông rốt cuộc chuẩn bị cho hắn cái lễ vật gì.
Cố Vân Đông thực vô ngữ, đệ đệ ngươi ở cách vách, ngươi cư nhiên không đi an ủi hắn một chút, ngươi còn là ca ca sao?
Nàng không để ý tới Liễu Duy, cùng Vân Thư giới thiệu những người khác, ngay sau đó dưới ánh mắt tò mò của hắn, để A Miêu đi vào trong xe ngựa cầm một cái hộp giao cho Liễu Duy, sau đó liền bỏ hắn lại, đoàn người vô cùng cao hứng hồi Vĩnh Phúc thôn.
Liễu Duy cầm hộp quà, cũng không thèm để ý bọn họ có đi hay không, ngồi ở ghế lô vui vẻ rạo rực mở ra xem.