Số tiền trên ngân phiếu là năm mươi lượng. Cố Vân Đông đôi mắt không khỏi sáng lên, liền nghe được Nhiếp Thông nói: “Đây là tri phủ đại nhân thưởng cho ngươi, bức họa kia của ngươi dùng quá được, chúng ta cầm liền phân công nhau đi lùng bắt, không nghĩ tới có rất nhiều người đã gặp qua người này. Liền ban đêm hôm qua, người đã bị chúng ta bắt lấy, ngay cả mấy tên thủ hạ của hắn cũng bị hốt trọn.”
Nhiếp Thông khi nói đến cái này còn thực hưng phấn, bận rộn mấy ngày không được nghỉ ngơi, nhưng tinh thần lại sáng láng: “Đại nhân nói ngươi lập công lớn, ngươi cũng không biết, đạo tặc kia không biết khi nào đã vào thành, nếu trì hoãn thêm mấy ngày không bắt được hắn, chúng ta bên này cũng sẽ xảy ra chuyện. Năm mươi lượng bạc này ngươi cứ nhận đi, mua một vài thứ đồ tốt cho chính mình, ngươi nhìn xem ngươi, lớn lên khá xinh đẹp, một thân quần áo…”
Có lẽ là có chút quen thuộc, Nhiếp Thông nói chuyện tùy ý hơn rất nhiều.
Cố Vân Đông coi như không nghe thấy liếc mắt một cái, cầm tờ ngân phiếu mà lòng vui rạo rực. Phải tìm cơ hội đi đổi bạc mới được, dù sao nàng có không gian, cũng không sợ bạc nặng mang không nổi.
Không nghĩ tới Nhiếp Thông lại lấy ra hai nén bạc: “Cái này cũng cho ngươi, đây là phí của ngươi lúc trước vào thành đã giao, đại nhân cũng nói là trả cho ngươi.” (Hai nén bạc = 20 lượng)
Cố Vân Đông kinh ngạc, vội nhận lại ngay, “Tri phủ đại nhân của các ngươi thật là người tốt, người tốt sẽ được cả đời bình an.”
“...” Nhiếp Thông nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, động tác giựt tiền của nàng cũng quá nhanh quá rõ ràng đi.
Hắn lắc đầu, bật cười nói: “Nhìn không ra ngươi cũng là người tham tiền đấy, được, tiền đã đưa ngươi, ta cũng nên đi.”
Cố Vân Đông xua xua tay, để hắn tùy ý.
Nhưng mà Nhiếp Thông vừa mới đi được vài bước, bỗng nhiên quay lại, do do dự dự một lát vẫn là đè thấp thanh âm lặng lẽ nói: “Còn có chuyện này đến nay vẫn còn là bí mật muốn nói cho ngươi biết trước.”
Thấy biểu tình nghiêm túc của hắn, Cố Vân Đông rốt cuộc đem tầm mắt từ ngân phiếu dời đi, “Chuyện gì?”
“Ta mới từ nha môn trở về, nhìn thấy người từ kinh thành lại đây, ta mơ hồ nghe được, kinh thành bên kia…” Thanh âm hắn ép tới càng thấp, cơ hồ như không phát ra tiếng: “Hoàng Thượng băng hà.”
Cố Vân Đông sửng sốt, Hoàng Thượng, đó là vị mà cách nàng rất xa rất xa a.
Bất quá nàng đối với Hoàng Thượng này không có hảo cảm gì, Vĩnh Ninh phủ gặp nạn, người đói chết đếm không xuể, đợi lâu như vậy cũng không thấy triều đình phái người lại đây để cứu tế hỗ trợ dân chúng. Nàng nghe nói hoàng đế cứ như vậy còn ở trong cung uống rượu mua vui, phi tử một người lại một người, thậm chí còn tìm kế muốn tăng thuế, đó chính là một hôn quân không hơn không kém.
Băng hà, cũng tốt.
Nhiếp Thông nhắc nhở nàng: “Thông cáo hẳn là thực mau sẽ được dán truyền khắp toàn thành, trong khoảng thời gian này có thể sẽ xảy ra bạo loạn, các ngươi tận lực không cần ra khỏi cửa, không cần ăn mặc rực rỡ, uống rượu mua vui, Hoàng Thượng băng hà, tân hoàng đăng cơ, khẳng định sẽ có động thái, các ngươi chờ tin tức là được.”
“Đa tạ đã nhắc nhở.” Cố Vân Đông biết là hắn đang nói đến chuyện thiên tai, tiên hoàng không làm, tân hoàng cũng không biết sẽ làm ra cái gì, chỉ mong không phải là hạng người coi mạng người như cỏ rác.
Nhiếp Thông đi rồi, quả nhiên trưa hôm đó, cửa thành liền dán bố cáo.
Hoàng đế băng hà, bá tánh thiên hạ cần mặc tang phục ba tháng, trong lúc này không được ăn mặc rực rỡ, kết hôn mở tiệc.
Hai ngày sau, cửa thành lại dán một bố cáo, tân hoàng đăng cơ, là Võ Đế, thứ năm sửa niên hiệu vì hưng thái nguyên niên.
Mặc kệ là tiên hoàng băng hà, hay là tân hoàng đăng cơ, đây đều lại chuyện cách Cố Vân Đông quá xa, nàng cũng không quá để ý.
Nhưng không nghĩ tới tân hoàng tiền nhiệm bắt đầu ra tay thu thập lòng dân, trước tiên là ở Vĩnh Ninh phủ.
Triều đình rốt cuộc phái khâm sai đại thần trước đi Vĩnh Ninh phủ - cứu tế.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247