Người đứng ở cửa cười khanh khách, “Tần phu tử, đã lâu không thấy.”
Tần Văn Tranh kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, “Ngươi, ngươi, Cố Vân Đông? Ngươi đã trở lại?”
Cố Vân Thư ở trong ghế lô nghe được cái tên quen thuộc, vội vàng chạy ra, nhìn thấy đại tỷ, đôi mắt như được bật công tắc đèn pha.
“Đại tỷ, đại tỷ ngươi đã trở lại, ngươi chừng nào thì trở về? ngươi như thế nào ở chỗ này? Ngươi có phải đã thấy được được vòng tỷ thí vừa rồi của ta, có phải rất tuyệt hay không? Ta đã nghe lời ngươi nói, thời điểm người khác bắt nạt tới cửa, khí thế phải bày .” Hắn vui mừng liến thoắng không ngừng.
Lải nhải hổi một hồi sau, hốc mắt lại hơi hơi đỏ, “Đại tỷ ta có ngoan ngoãn nghe lời, có chiếu tốt tốt muội muội, mỗi ngày đều ăn ngon uống tốt mặc quần áo ấm, không có sinh bệnh. Phu tử cũng nói việc học của ta tiến bộ rất lớn, Kha biểu cô cũng nói ta có bộ dáng của ca ca, ta chính là rất nhớ ngươi cùng nương, mỗi ngày đều ngóng trông các ngươi trở về.”
Tiểu hài nhi ngoan vô cùng, Cố Vân Đông trong lòng lại mềm mại.
Cách xa vài tháng không gặp mặt, Cố Vân Đông mới biết được, loại cảm tình huyết mạch thân nhân này, thật sự làm cho người ta vừa ấm lòng vừa không dứt ra được.
Nàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của hắn, “Ân, đại tỷ biết, Vân Thư đặc biệt ngoan đặc biệt hiểu chuyện, là một tiểu nam tử hán.”
Cố Vân Thư đỉnh đỉnh bộ ngực, dùng sức gật đầu, nhếch môi nở nụ cười.
Hắn cùng Cố Vân Đông nói xong, lúc này mới nhìn về phía người phía sau nàng, lập tức bổ nhào vào lồng ngực Dương thị, “Nương.”
“A Thư bế bế.” Dương thị bế hắn lên, hốc mắt cũng hồng hồng.
Cố Vân Thư cười đến càng vui vẻ, chỉ là chờ khi hắn nhìn một vòng không thấy được Cố Đại Giang, ý cười trên khóe miệng không khỏi đi xuống.
“Đại tỷ, không tìm thấy cha sao?”
Cố Vân Đông âm thầm hít sâu một hơi, “Cha không ở Khánh An phủ, bất quá không cần lo lắng, cha vẫn tốt, sẽ tìm được thôi.”
Ít nhất ở người ở Khánh An phủ đều nói là nhìn thấy Cố Đại Giang bình bình an an rời khỏi cửa thành.
Hắn có thể ở trong hoàn cảnh thiên tai, sống sót trong tay đạo phỉ, trong trận đại loại ở Khánh An phủ kia không có việc gì, vậy về sau khẳng định cũng sẽ không có việc gì.
Thấy Cố Vân Thư vẫn mang bộ dáng khổ sở, nàng vội đem Biển Nguyên Trí đang bất an phía sau ra, “Ngươi nhìn xem đây là ai?”
Biển Nguyên Trí thực khẩn trương, hắn là đem Cố Vân Thư trở thành bằng hữu tốt nhất, nhưng hiện tại Vân Thư, giống như là có rất nhiều đồng học, thật nhiều bằng hữu, hơn nữa đều là bằng hữu có học vấn lại có bản lĩnh.
Hắn đột nhiên thực tự ti, vô cùng lo sợ.
Cố Vân Thư đã được Dương thị thả xuống, nghe vậy không khỏi nhìn Biển Nguyên Trí thêm vài lần.
Sau một lúc lâu, con ngươi sáng ngời, trực tiếp tiến lên bắt lấy tay hắn, “Nguyên Trí, có phải hay không, Nguyên Trí biểu ca? Ngươi là Nguyên Trí biểu ca sao?”
“A, A Thư, là ta.” Biển Nguyên Trí thật cao hứng, hắn còn nhớ rõ chính mình.
Cố Vân Đông cười, “Nguyên Trí biểu ca của ngươi về sau sẽ ở cùng chúng ta, hắn vừa tới, đối với Vĩnh Phúc thôn cùng Phượng Khai huyện đều không quen thuộc, sau này ngươi dẫn hắn đi nhiều một chút.”
Cố Vân Thư dùng sức gật đầu, “Cứ tin tưởng ở đệ.” Hắn vỗ vỗ ngực mình, thực vui vẻ lôi kéo Biển Nguyên Trí đến giới thiệu với bọn Liễu Dật.
Cố Vân Đông thở ra một hơi, có Vân Thư mang theo, tính tình Nguyên Trí hẳn là có thể trở nên hoạt bát hơn một ít.
Nhưng mà ngay sau đó, Cố Vân Đông bỗng nhiên cảm giác được có người đang gắt gao nhìn chằm chằm chính mình.
Nàng đột nhiên quay đầu lại, thì thình lình đối diện với đôi mắt như hổ rình mồi của Tần Văn Tranh.
Cố Vân Đông, “…” Sao nàng lại cảm giác được có mùi gì nguy hiểm ở đây nhỉ?