Tần Văn Tranh liếc mắt nhìn hắn, hắn đối với đại lý viện trưởng này ấn tượng cũng không tệ lắm, lần trước hắn thật ra xác thật hung hăng trừng phạt Vi phu tử, chỉ tiếc người này không nghe giáo huấn, một hai phải mắc thêm lỗi lầm nữa.
Bởi vậy gật gật đầu, “Nếu đã như thế, ta đây liền chờ.”
Hắn cũng không muốn hoàn toàn trở mặt, rốt cuộc cho dù chính hắn không thèm để ý, học sinh của hắn vẫn cần phải để ý thanh danh, tiếp tục hùng hổ dọa người sẽ làm cho con đường tương lai của bọn nhỏ khó đi.
Huống hồ, Tần Văn Tranh còn đang có suy nghĩ tìm cơ hội chọn người Đông Nghĩa thư viện ra luận bàn đâu.
Vi phu tử bên kia sắc mặt đại biến, “Thôi viện trưởng.”
Thôi viện trưởng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn, “Ngươi bởi vì tư thù của bản thân mà làm bại hoại thanh danh của thư viện, sau khi trở về ta sẽ gởi thư cho Trương viện trưởng, trong khoảng thời gian này ngươi liền ở nhà hảo hảo nhìn lại sai lầm của mình đi.” Vi phu tử là người Trương viện trưởng đưa tới, hắn có thể tiếp tục ở lại thư viện làm phu tử hay không, vẫn là cần Trương viện trưởng quyết định.
Nói xong lại nhìn về những học sinh Vi phu tử dẫn lại đây, “Các ngươi trở lại thư viện cũng sẽ bị phạt.”
Chúng học sinh tức khắc cúi đầu, ai cũng không dám nói chuyện.
Vi phu tử không phục, còn muốn nói cái gì, đã bị người Thôi viện trưởng mang đến cấp lôi đi.
Thôi viện trưởng lại đối với Tần Văn Tranh xin lỗi, “Ta đây liền đi trước, có cơ hội lại hướng Tần phu tử lãnh giáo họa tác.”
Hắn trước khi đi lại nhìn bức họa của Cố Vân Thư nhiều thêm một chút.
Người của Đông Nghĩa thư viện lục tục rời đi, mọi người không khỏi liền đem tầm mắt đặt ở trên người học sinh của Tần phu tử.
Đặc biệt là Cố Vân Thư, cơ hồ trở thành tiêu điểm.
Nhưng Tần Văn Tranh nơi nào không biết trong lòng bọn họ đang suy nghĩ cái gì, hắn giờ phút này cũng có một bụng muốn hỏi đâu. Hởi vậy mặt vô biểu tình cự tuyệt lời mời của vị huyện học giáo dụ kia, mang theo các học sinh lên ghế lô.
Vừa vào cửa, trước tiên cố gắng khắc chế ý nghĩ của mình, hỏi Dịch Tuấn Khôn tình huống cụ thể của sự kiện lần này, sau đó thực vừa lòng lại khích lệ đám nhóc tì một phen.
Lúc này mới nghiêm túc hỏi Cố Vân Thư, “Cách họa kia, là ai dạy cho ngươi?”
Cố Vân Thư còn chưa có trả lời, những người khác đều ngây ngẩn cả người, Dịch Tuấn Khôn kinh ngạc hỏi, “Phu tử, không phải người dạy sao?”
Tần Văn Tranh thiếu chút nữa đã động thủ đánh hắn, “Nếu là ta dạy, sẽ chỉ dạy một mình hắn sao?”
Mọi người rụt rụt cổ, bọn họ chỉ là cảm thấy có khả năng thiên phú của Cố Vân Thư tốt, cho nên phu tử mới đơn độc dạy cho hắn, này cũng không phải là không có khả năng.
Rốt cuộc bọn họ cũng có từng điểm mạnh riêng của mình, phu tử có đôi khi sẽ đơn độc chỉ điểm.
Giống như là Liễu Dật, hắn cờ nghệ hảo, Tần Văn Tranh trong lúc học cũng sẽ cùng hắn đánh hai ván cờ, từ giữa chỉ ra một ít chỗ cần chú ý.
Cho nên khi Cố Vân Thư họa được họa pháp mà bọn họ không biết, bọn họ cũng không cảm thấy kỳ quái.
Tần Văn Tranh tức giận liếc bọn họ một cái, tiếp tục hỏi Cố Vân Thư, “Ngươi khi nào thì học được thứ này?”
Cố Vân Thư nghĩ nghĩ, “Ta phải hỏi đại tỷ một chút xem có thể nói hay không.”
Tần Văn Tranh, “…” Ta chính là phu tử của ngươi, ngươi còn có bí mật không thể nói cho ta?
Bất quá nghĩ lại, cách họa này lúc ban đầu hắn thấy là ở trên trương giấy truy nã kia, Đái tri phủ cũng tuyệt đối bảo mật thông tin của vị họa sư kia, vậy Cố Vân Thư không nói, về tình cảm cũng có thể xem như tha thứ.
Đáng tiếc, Cố Vân Đông còn chưa có trở về.
Mới nghĩ, ngoài cửa liền truyền đến tiếng đập cửa.
Tần Văn Tranh mày nhíu lại, khẳng định là những học sinh dưới lầu đó chưa từ bỏ ý định muốn hỏi một chút về bức họa kia.
Thật là, chính hắn còn chưa có hỏi ra đâu, những người này thật phiền.
Vẻ mặt Tần Văn Tranh không kiên nhẫn đi mở cửa, “Làm cái gì mà gấp gáp vậy?”