Cố Vân Đông sờ sờ đầu tiểu cô nương cho đến khi tóc rồi bù, cười nói: “Lát nữa đại tỷ làm xong ngươi sẽ biết.”
Cố Vân Khả nuốt nuốt nước miếng: “Khẳng định ăn rất ngon.”
Cố Vân Đông đi phòng bếp, trước cầm hai quả táo cắt bày biện trên đĩa, thuận tay đưa cho Cố Vân Khả đang tiến vào sau nàng, “Đem đến nhà chính đưa cho nương cùng ca ca ăn nữa.”
“Đây là cái gì?” Tiểu cô nương tò mò nhìn từng miếng từng miếng mọng nước xếp thành một vòng trong dĩa, vươn tay nhỏ sờ soạng một chút.
Cố Vân Đông bị động tác đáng yêu của nàng chọc cho tâm mềm nhũn, trực tiếp cầm lấy một miếng nhét vào miệng nàng: “Đây là táo hồng, ăn ngon không, chính là có điểm quý, không thể lãng phí biết không?”
Cố Vân Khả ‘rắc’ cắn một ngụm, giòn giòn, còn có nước, so với táo dại thì ngọt hơn, đôi mắt tròn xoe lập tức sáng lên, vội vàng quý trọng lấy tay nhỏ cầm, gặm từng chút từng chút.
“Đi thôi.” Cố Vân Đông đẩy đẩy nàng một chút, tiểu cô nương bưng dĩa liền đi tìm ca ca.
Cố Vân Đông vén tay áo, vo gạo đem cơm nấu lên, dưới bếp đặt hai thanh củi.
Lúc này mới đi rửa sạch tay, trước liên cắt mỏng dưa chuột để làm nộm dưa chuột mát lạnh ngon miêng, nàng cũng không dám làm quá cay, sợ tiểu hài tử không thể ăn.
Lại cắt cà tím, cầm khoảng nửa khối thịt băm nhuyễn, để làm món thịt băm cà tím.
Sau đó đánh ba cái trứng gà, chưng một chén trứng chưng lớn, rải một chút hành lá băm nhuyễn, vừa vàng vừa xanh, màu sắc tươi sáng, nhìn vào là muốn ăn.
Ngay sau đó lại bắt đầu kho thịt kho tàu, thịt nàng mua chính là thịt ba chỉ, tận hai mươi lăm văn tiền một cân, thịt ở phủ thành cũng đặc biệt quý.
Cố Vân Đông từ nhỏ đã biết nấu đồ ăn, thời điểm ở một mình cũng thường hay tự làm đồ ăn đãi chính mình. Trù nghệ tuy rằng kém hơn so với đầu bếp của khách sạn lớn, nhưng cũng là rất ngon.
Bởi vậy khi Kha biểu cô vừa mới vào cửa, đã nghe được mùi hương nồng đậm trong không khí, theo bản năng liền nuốt một chút nước miếng.
Theo hương vị đi đến phòng bếp, liền nhìn thấy Cố Vân Đông đang bận bận rộn rộn, lại nhìn đến những món ăn trên bàn cơm bên cạnh, nàng liền có chút không dời chân được.
Cố Vân Đông vừa quay đầu liền nhìn thấy nàng, lập tức xoa xoa tay nói: “Biểu cô đã trở lại, người trước nghỉ ngơi một lát, ta nấu thêm một món canh nữa là có thể ăn cơm.”
Kha biểu cô nỗ lực dời đi tầm mắt, cố gắng nghiêm mặt nói: “Còn sớm, ngươi cứ chậm rãi nấu, ta lát nữa ăn mì sợi là được, nấu cũng mau.”
Cố Vân Đông cười: “Biểu cô nói lời này thật khách khí, người ngày hôm qua phí tâm phí lực nấu cơm chiều cho một nhà bốn người chúng ta ăn, ta sao có thể để người ăn mì sợi một mình? Chờ lát nữa cùng nhau ăn đi, thời điểm ta nấu cơm đã tính phần của người rồi, nếu người không ăn, thức ăn kia sẽ lãng phí.”
Kha biểu cô hai mắt nhìn nàng, chắp hai tay sau lưng rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Lãng phí cái gì, giữa trưa ăn không hết, buổi tối còn không thể ăn sao?”
Nàng liền đi thẳng về phòng của mình, Cố Vân Đông còn có chút phản ứng không kịp.
Đây là đáp ứng? Hay là không đáp ứng?
Thôi, mặc kệ, nàng xoay người làm món ăn cuối cùng, canh bí đao đậu hủ.
Chờ đến khi canh nấu xong, liền nhìn thấy ở cửa bếp có ba cái đầu ghé vào, động đậy cái mũi liều mạng hít vào.
Cố Vân Đông nín cười, gọi Cố Vân Thư đi kêu Kha biểu cô, có thể ăn cơm.
Cố Vân Thư vội xoay người, mới vừa chạy được hai bước, Kha biểu cô đã qua tới.
Nàng đi thẳng đến trước mặt Cố Vân Đông, mặt vẫn nghiêm túc như cũ, “Đưa tay ra, cái này cho ngươi.”
Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen247