Tay nghề của Kha biểu cô cũng không tệ lắm, cơm chiều là cháo, bánh nướng cùng rau ngâm, mấy người đều ăn thật sự thỏa mãn.
Khi trở về phòng, ba người Dương thị thực mau liền ngủ. Cố Vân Đông lại mở tròn mắt nhìn đỉnh màn, nửa điểm buồn ngủ cũng không có.
Trong lòng ngực ôm Cố Vân Khả, tiểu cô nương ngủ rồi còn hướng bên nàng dụi dụi, một bộ dáng rất ỷ lại.
Nhìn miệng nhỏ của nàng mấp máy, Cố Vân Đông bỗng nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp.
Thật tốt, rốt cuộc không còn đơn độc, sẽ không còn phải đề phòng lũ tang thi nguy hiểm, có thể ăn được đồ ăn nóng hầm hập, ngủ ở giường mềm.
Thậm chí, còn có người nhà.
Cố Vân Đông dần dần thả lỏng lại, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm ngày tiếp theo, nàng liền cầm hai lượng bạc ra cửa.
Kha biểu cô chính là nói, hôm này nàng sẽ phải tự nấu cơm. Hiện giờ đã tạm yên ổn, nàng còn có rất nhiều đồ vật muốn mua, ít nhất là dầu ăn mắm muối, cũng không thể dùng của chủ nhà được.
Chỉ là nàng chỉ có vỏn vẹn hai lượng bạc, đồ vật muốn mua thì lại nhiều, giá cả hàng hóa của phủ thành cũng không rẻ.
Xem ra, nàng phải đi đòi nợ mới được.
Cố Vân Đông trực tiếp đi nha môn, cố tình thủ vệ ở cửa lại nói Nhiếp Thông không có ở đây, hình như là đi bắt người.
Cố Vân Đông chỉ có thể cầm hai lượng bạc đi dạo phố, nhìn xem phụ cận có nơi nào để kiếm tiền hay không.
Sau khi đi một vòng nàng liền từ bỏ, trong thành lưu dân không ít, nàng thoáng hỏi thăm sẽ biết, những người này làm việc chỉ cần bao ăn bao ở, căn bản không cần tiền công.
Đây không phải là phá hư giá thị trường sao? Làm việc như thế nào lại không cần tiền chứ?
Cố Vân Đông thở dài một hơi, dứt khoát đi đến chợ mà Kha biểu cô đã nói cho nàng.
Trong chợ rất náo nhiệt, Cố Vân Đông mua mấy thứ rau dưa, còn có hành gừng tỏi, lại mua thêm hai cân thịt, dạo qua một vòng đột nhiên phát hiện trong một góc có cái sạp thế nhưng bán quả táo.
Người bán hàng thấy nàng dừng bước chân, lập tức nhiệt tình đón tiếp: “Cô nương, đến xem cây táo hồng này, đây chính là thứ tốt, chua chua ngọt ngọt rất ngon miệng, giúp giải khát, đại phu nói nó còn có thể chữa bệnh nữa đấy. Là ta tự mình mang từ Yến địa bên kia lại đây, ở đây sẽ không có đâu, táo cũng không đắt lắm, chỉ mười văn một quả, cô nương muốn mấy quả?”
Mười văn một quả? Phủ thành các người đều là cướp đúng không? Thôi vậy, táo trong không gian nàng cũng có.
Cố Vân Đông liền quay đầu đi, người bán rong kia vội kêu nàng lại: “Ai nha, cô nương đừng đi a, giá cả có thể thương lượng lại mà.”
Cố Vân Đông bước chân càng nhanh, đem theo giỏ rời khỏi chợ.
Ngay sau đó lại quẹo vào cửa hàng gạo thóc, mua một đấu gạo cùng hai cân bột mì, xoay người đi đến tiệm tạp hóa mua dầu muối chén đũa.
Nàng bắt đầu hoài niệm siêu thị của hiện đại rồi.
Nguyên bản còn muốn đi tiệm vải mua một ít vải bố, ngẫm tính lại, hai bộ quần áo kia giặt sạch rồi vẫn có thể mặc, chờ nàng có tiền lại mua đi, hiện tại…nghèo a.
Quay tới quay lui mua một đống đồ, Cố Vân Đông thừa dịp quẹo vào một góc không ai chú ý đến, đem một số thứ nhét vào không gian.
Sau đó này cầm theo số tiền dư chưa đến một lượng bạc, chậm rì rì bước trở về.
Tiền, thật sự có bao nhiêu cũng không đủ a.
Kha biểu cô không ở nhà, thời điểm Cố Vân Đông trở về, Cố Vân Khả liền nhảy nhót chạy tới ôm đùi nàng hỏi: “Đại tỷ ngươi mua cái gì vậy a?”
“Đại tý lát nữa nấu thịt kho tàu cho ngươi ăn được không?” Cố Vân Đông đem giỏ rau bỏ xuống, để nàng nhìn nhìn.
Tiểu cô nương nuốt nuốt nước miếng: “Thịt kho tàu là cái gì?”
Cố Vân Đông nghĩ tới, lúc trước ở Cố gia, cả nhà bọn họ cơ hồ là chưa từng được ăn thịt. Cố Vân Khả nhỏ như vậy, thì càng đừng nói nữa.
Huống chi, Triệu thị cũng sẽ không nấu thịt kho tàu ăn.
Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.247