Tiểu binh kia trên đường tới đây đã nghe Nhiếp Thông nói qua một chút sự tình, nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, người vẽ thế nhưng là một lưu dân lôi thôi lếch thếch thoạt nhìn chính là một tiểu cô nương mười mấy tuổi.
Chỉ bằng nàng? Sẽ vẽ chân dung? Còn tự nhận là so với họa sư trong Tuyên Hòa phủ bọn hắn lợi hại hơn?
Vui đùa cái gì vậy?
Nếu không phải Nhiếp Thông còn ở chỗ nãy, hắn đã muốn quay đầu đi rồi.
Cố Vân Đông thấy hắn trầm mặt không nói lời nào, cũng biết hắn đây là không tín nhiệm mình.
Nàng hơi gõ gõ mặt bàn, cười hỏi: “Sao? Chẳng lẽ ngươi đã không còn nhớ rõ tên phạm nhân kia trông như thế nào rồi?”
“Ai nói ta không nhớ rõ?” Tiêu binh lập tức phản bác ra tiếng, ánh mắt hắn lộ ra một cổ phẫn hận, “Tên đạo phỉ kia đã gϊếŧ hảo huynh đệ cùng ta kề vai chiến đấu, ta mỗi đêm đều có thể mơ thấy hắn, trên mặt hắn có bao nhiêu cái mụn ruồi ta cũng đều rõ ràng.”
“Vậy thì nói đi.”
“...” Tiểu binh bị nghẹn một chút, Nhiếp Thông ở một bên lại đẩy đẩy cánh tay hắn, lúc này hắn mới nắm chặt tay mở miệng, “Mặt có mụn ruồi, thoạt nhìn chính là một bộ dáng không hàm hậu thành thật. Lông mày tương đối thô, hơn nữa rất đen và dài, đôi mắt không lớn, mắt hẹp dài, mũi tương đối to, miệng, miệng cùng ta có điểm giống.”
Cố Vân Đông cúi đầu, một bên căn cứ lời hắn nói, một bên dùng bút phác họa lại. Lâu lâu sẽ hỏi lại hắn: “Như vậy? Mắt có thâm hay không….Hẹp dài là dài kiểu như thế nào…Cằm nhiều thịt hay không…”
Ngay từ đầu nàng chỉ vẽ đại khái, sau lại lấy một tờ giấy trắng khác, đem toàn bộ ngũ quan theo như lời tiểu binh kia nói vẽ lên.
Cố Vân Đông động tác bay nhanh, không bao lâu bức họa liền không sai biệt lắm hoàn thành.
Tiểu binh kia vừa mới nói xong có chút khát nước đi uống một ngụm trà, lại nhìn qua bức vẽ của Cố Vân Đông, ‘phốc…’ phun ra toàn bộ trà trong miệng.
“A, cẩn thận một chút.” Cố Vân Đông vội đem trang giấy xê dịch ra xa, hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái.
Tiểu binh vội không ngừng lau miệng mình, gấp không nổi cầm tờ giấy kia lên, toàn bộ đôi mắt đều trợn tròn.
Nhiếp Thông vừa rồi lui vài bước tránh né nước trà tiểu binh vừa mới phun, giờ phút này ngẩng đầu xem hắn vẻ mặt khiếp sợ, không khỏi tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiểu binh khó có thể tin thấp giọng lẩm bẩm: “Giống, quá giống, quả thực quá giống.”
“Thật như vậy sao?” Có phải khoa trương quá rồi không? Nhiếp Thông lắc đầu, vòng qua cái bàn đi đến phía sau hắn xem.
Vừa nhìn thấy, cả người đều giật mình tại chỗ.
Tiểu binh không thể tưởng tượng mở miệng: “Tựa như, giống như là từ trên mặt hắn in xuống vậy.”
“Thế nhưng còn có kiểu vẽ như vậy.” Nhiếp Thông kinh ngạc cảm thán lắc đầu, thật cẩn thận cầm lấy bức họa từ trong tay tiểu binh, nhìn nhìn rồi lại nhìn nhìn, nhịn không đươc tấm tắc bảo lạ.
Những họa sư kia vẽ cũng rất đẹp, nhưng Nhiếp Thông không phải thi họa sư, không hiểu lắm thưởng thức, chỉ biết ý cảnh rất đẹp, nhân vật cũng rất đẹp, nhưng có chút chênh lệch với người thật. Ít nhất, đối với việc hỗ trợ phá án thực tế thì tác dụng không lớn.
Nhưng hôm nay bức họa vẽ người này, phảng phất sinh động hệt như người thật.
Mà đây chỉ là cần một viên than chì để vẽ mà thôi.
Ngước mắt lại nhìn về phía Cố Vân Đông, ánh mắt Nhiếp Thông đều đã thay đổi.
Vị Cố cô nương này, thật sự chỉ là một tiểu cô nương nông thôn cái gì cũng đều không hiểu sao?
“Họa pháp này, là ai dạy cho ngươi?”
Cố Vân Đông cũng uống một ngụm trà, nhún nhún vai nói: “Một người không quen biết, hắn cũng không nói hắn tên gọi là gì.”
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247