Cố Vân Đông bắt đầu tin tưởng lời của Nhiếp Thông, biểu cô này xác thật rất dong dai
Biểu cô của Nhiếp Thông họ Kha, trượng phu cùng nàng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, đáng tiếc thành thân không đến một năm liền bị bệnh qua đời. Kha biểu cô không có hài tử, cũng không tái hôn, liền ở một mình đến bây giờ.
Khả năng chính là bởi vì bên người quá quạnh quẽ, cho nên đặc biệt thích cùng hài tử nói chuyện. Người khác kiến nghị nàng nên đi nhận nuôi một cái hài tử, nàng cũng không đáp ứng, nói là thích cuộc sống tự tại một mình.
Căn phòng trước mặt này cũng không lớn, Kha biểu cô ở một gian, căn phòng bên trái liền để cho các nàng tạm ở, chính giữa nhà rất lớn, gần phòng các nàng còn có phòng bếp, nhà xí ở phía sau nhà, trong viện còn có một cái giếng nhỏ, kể ra cũng tiện.
Lúc này Kha biểu cô liền chỉ vào giếng nói với Dương thị: “Muốn dùng nước thì tự lấy, nhưng đừng làm đổ ra sàn nhà. Phòng bếp ở bên kia, thùng cũng ở bên trong, còn thất thần làm gì, đi nhanh đi a.”
Dương thị nhịn không được nắm tay hai đứa nhỏ lùi về phía sau một chút, nàng không quen biết Kha biểu cô, chỉ cảm thấy đối phương nói gì đó rất nhanh, nàng cố gắng nghe cũng không hiểu, nàng ấy đang nói gì thế?
Thời điểm chân tay luống cuống suy nghĩ chạy hay không chạy, liền nhìn thấy Cố Vân Đông trở về.
Dương thị vội chạy ngay đến phía sau nàng, chỉ chỉ Kha biểu cô, “Đông Đông, nàng nói nhiều quá.”
Cố Vân Đông nhéo nhéo tay trấn an nàng, thấp giọng nói, “Nương, nàng là Kha biểu cô, chúng ta tạm thời ở lại nhà nàng, nàng sẽ không thương tổn chúng ta, ngươi trước múc nước đi, để a Thư cùng Khả Khả tắm rửa, người sạch sẽ là chúng ta có thể ngủ trên giường mềm mại rồi, không cần phải vội vã lên đường.”
“Không cần lên đường?” Dương thị nhịn không được cao hứng lên.
Cố Vân Đông gật gật đầu, nhìn Dương thị hưng phấn chạy đi múc nước, mới đi đến trước mặt người vẫn luôn ở một bên đánh giá nàng Kha biểu cô: “Kha biểu cô, ta gọi là Cố Vân Đông, đây là ba lượng bạc, khoảng thời gian kế tiếp này có thể sẽ phiền toái ngài. Tình huống của nương ta có chút đặc thù, lập tức nói cho nàng quá nhiều, nàng sẽ hoảng, thỉnh ngài không cần để ý.”
Kha biểu cô có chút ngoài ý muốn, nghe nàng nói chuyện hành sự không khiếp sợ giống một cô nương ở nông thôn, lại giống như người đã trãi qua việc đời.
Nàng tiếp nhận bạc, hơi hơi gật đầu nói: ” Xem như ngươi cũng là một người biết phân rõ phải trái, không tồi. Nương ngươi chỉ cần làm việc chiếu cố tốt các ngươi, không cần ta động tay là được, ngươi…”
Nhiếp Thông đang có việc gấp, nhịn không được đánh gãy lời nàng: “Biểu cô, ta còn có chút việc yêu cầu Cố cô nương hỗ trợ, người nhà nàng liền trước làm phiền người chiếu cố, lát nữa ta cho người mua bánh phù dung gửi người ăn.”
“Tiểu tử thúi, đi nhanh đi.” Khẳng định là ghét bỏ nàng nói nhiều.
Nhiếp Thông cười cười, thấy Cố Vân Đông đã cùng Cố Vân Thư nói vài lời xong, liền mang nàng đi khỏi.
Hắn trước tiên mang Cố Vân Đông đến trà lâu, Cố Vân Đông trên người còn mặc bộ quần áo chạy nạn trên đường, trên mặt cũng dơ hề hề, không có hắn mang theo, trà lâu căn bản sẽ không cho nàng tiến vào.
Đưa nàng vào ghế lô chờ, Nhiếp Thông tự mình đi nha môn, kêu một binh lính đã gặp qua đạo phỉ lại đây.
Thời điểm trở về, còn mang theo một bộ giấy và bút mực.
Cố Vân Đông chỉ lấy giấy, lại hỏi tiểu nhị trà lâu muốn một cục than.
Nhiếp Thông không rõ nguyên do, tận lực uyển chuyển hỏi, “Ngươi dùng không quen bút lông?” Hắn như thế nào quên mất, một cô nương nông thôn khẳng định chưa được đi học qua a.
Cố Vân Đông nhịn không được mắt trợn trắng: “Được rồi, trước nói một chút đạo phỉ kia trông như thế nào đi, đôi mắt cái mũi cái miệng có hình dạng gì, tận lực kỹ càng tỉ mỉ một chút.”
Bạn đang đọc truyện tại Thích Truyện 247