Cố Vân Đông tự nhiên từ trong giọng nói của nàng nghe ra một chút bất mãn, nhưng chỉ cần manh mối là chuẩn, bất mãn thì bất mãn đi, nàng còn thiếu việc làm cho người khác bất mãn sao, nàng để ý sao?
“Ở nơi nào nhìn thấy?”
Phụ nhân hồi tưởng, “Ở ngay cửa thành bên kia, ngày đó trượng phu của ta ở bên kia đi tìm việc làm, ta đi qua đưa điểm tâm cho hắn, liền nhìn thấy Cố Đại Giang.”
Khi đó Cố Đại Giang tuy rằng vẫn thực là gầy, nhưng là y phục trên người đã tốt hơn rất nhiều.
Nàng cảm thấy, quan binh đại nhân kia trước khi đi, khẳng định đã cho hắn bạc, vận khí cũng thật tốt.
“Là trượng phu của ta nhìn thấy hắn trước, còn cùng hắn chào hỏi.” Phu nhân nói xong giọng nói bỗng nhiên chua lòm, “Hắn giống như đều không quen biết chúng ta, cũng đúng thôi, trong mắt hắn lúc ấy chỉ sợ có vị quan binh đại nhân kia, nào có nhớ rõ tiểu nhân vật như chúng ta chứ.”
Cố Vân Đông nhíu mày, người này đã không có ngay từ đầu thật cẩn thận, hiện tại là càng nói càng có cảm xúc a.
Nàng gõ gõ cái bàn, “Sau đó đâu? Nói trọng điểm.”
“Trượng phu của ta là một kẻ ngốc mà, còn tiến lên hỏi nhân gia đã tìm đươc người nhà hay chưa.” Phụ nhân thấy nàng không kiên nhẫn, lại có điểm sợ, nhanh chóng nói, “Kết quả là Cố Đại Giang nói người nhà hắn không ở Khánh An phủ, muốn đi đến chỗ khác tìm, sau đó liền ra khỏi cửa thành.”
“Rời khỏi Khánh An phủ?” Cố Vân Đông là nghĩ tới cái khả năng này.
Phụ nhân gật đầu, “Rời đi rồi, ta cùng trượng phu tận mắt nhìn thấy hắn cõng tay nải liền ra khỏi cổng thành, đến giờ vẫn chưa thấy qua.”
Nói xong nàng lại nhích sát lại vài phần, “Ta lúc trước liền hoài nghi hắn nói muốn tìm thê tử hài tử của hắn là giả, ngươi nói hắn mới tìm nửa tháng như thế nào liền xác nhận bọn họ không có ở Khánh An phủ? Hôm nay nhìn thấy bố cáo này, ta mới suy nghĩ cẩn thận lại đây, hắn đây là thiếu nợ không trả được, cho nên mới chạy trốn.”
Cố Vân Đông lại nghĩ, Cố Đại Giang khẳng định là có biện pháp xác nhận của riêng mình.
“Cái kia, cô nương. Ta đều đã nói tất cả cho ngươi rồi, vậy mười lượng bạc, có phải hay không sẽ cho ta?”
Cố Vân Đông, “Nhưng ngươi nãy giờ cũng không nói được manh mối hữu dụng gì a, ta còn tìm không thấy người đây.”
“Sao lại không hữu dụng chứ, ít nhất ngươi là biết được Cố Đại Giang kia đã không còn ở Khánh An phủ nữa rồi, ngươi không cần phí công phu lại đi dán bố cáo lại cấp thưởng bạc, tiết kiệm được không ít thời gian.”
Nói cũng có đạo lý.
“Ta đây như thế nào biết ngươi có phải nói sự thật hay không đây?”
“Ta nói đương nhiên là thật sự, ta đều đã thề qua rồi, ngươi tại sao còn không tin ta chứ?” Phụ nhân gấp đến độ đều đứng lên, “Ta nói là ngươi có phải là không nghĩ cấp mười lượng bạc kia đi, vậy mấy điều ngươi ghi trên bố cáo đều là nói suông hay sao? Ngươi có biết hay không một chuyến đi này của ta cũng không dễ dàng?”
Cố Vân Đông kỳ thật đã có bảy tám phần là tin tưởng lời nói của phụ nhân này, có thể nói ra tên gọi, có thể nói ra dáng người, còn biết cha muốn tại đây tìm kiếm thê nhi.
Phụ nhân thấy nàng không nói lời nào, có chút nóng nảy, “Ngươi rốt cuộc có cho hay không? Ngươi nếu không cấp, ta liền…”
Lời nói của nàng còn chưa dứt, ngoài cửa đột nhiên vang lên một đạo thanh âm tức giận, “Uông Tiểu Mai, ngươi có phải ở bên trong hay không, ngươi đi ra cho ta.”
Cố Vân Đông sửng sốt, liền thấy phụ nhân kia sắc mặt đại biến, cả kinh liền hướng phía bên ngoài nhà chính chạy ra.
Nhưng chạy được vài bước liền chạy trở lại, “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?”
“Người ngoài cửa có quan hệ gì với ngươi?” Cố Vân Đông híp mắt.
“Hắn là…”
“Uông Tiểu Mai ngươi đừng có trốn, ta biết ngươi chạy đến nơi này, ngươi nhanh chân đi ra đây có nghe hay không?” Thanh âm ngoài cửa lần thứ hai vang lên.
Còn tiếp tục như vậy, hàng xóm xung quanh đều sẽ chạy đến xem náo nhiệt.
Cố Vân Đông trực tiếp đi ra ngoài, mở ra đại môn.