Cố Vân Đông ngẩn ra, trên mặt hiện lên vẻ mừng như điên.
“Thật sự, mang chúng ta qua đó đi.” Nàng quay đầu lại liền thấy Dương thị đang còn ngái ngủ ở trên giường.
Dương thị ngày thường đều dậy sớm hơn nàng, nhưng hôm qua không biết là như thế nào, nửa đêm gặp ác mộng làm cho bừng tỉnh, trong miệng không ngừng gọi tên Cố Đại Giang, kết quả gần hừng đông mới một lần nữa ngủ thϊếp đi.
Tiểu nhị kia vội nói, “Cố cô nương, chưởng quầy chúng ta nói là Tống đại phu giống như là chỉ trở về lấy dược, cũng không biết khi nào sẽ đi, nếu không nhanh lên đi gặp hắn, sợ là lại không gặp được mất.”
Cố Vân Đông cũng liền không rảnh lo kêu Dương thị, nàng nghĩ nên đến gặp Tống đại phu trước, để ông ấy đáp ứng cấp nương chữa bệnh, sau lại đem Dương thị mang qua cũng được.
Bởi vậy nàng gật gật đầu, “Được, ta hiện tại liền đi qua.”
Tiểu nhị kia liền đi xuống lầu trước, Cố Vân Đông đi ra ngoài đóng cửa lại.
Vừa lúc nhìn thấy tiểu nhị tiểu điếm lại đây, liền nhờ hắn hỗ trợ để ý phòng của nàng, nếu là nương tỉnh lại liền nói cho nương rằng chính mình đi ra ngoài một chuyến lập tức liền trở về.
Ngay sau đó liền vội vội vàng vàng đi Huệ Dân y quán.
Mà ngay lúc nàng vừa rời đi không bao lâu, Cao Phong ôm Bạch Dương đi vào khách điếm.
“Chính là khách điếm này?”
Tiểu gia hoả đang ở trong ngực hắn dùng sức gật gật đầu, “Đúng đúng đúng, chính là nơi này.”
Cao Phong liền đi hỏi chưởng quầy, “Vị cô nương hôm qua đã cứu đứa nhỏ này ở đây sao?”
Chưởng quầy không chú ý, gọi tiểu nhị lại đây, tiểu nhị vừa lúc lại không thấy được tiểu nhị y quán tới tìm Cố Vân Đông, cũng không biết nàng đi nơi nào.
Bất quá…
“Cô nương kia nói ra ngoài một chuyến rất nhanh sẽ trở lại, nương nàng đang ở trong phòng.”
Cao Phong ngẩng đầu nhìn về phương hướng trên lầu hai, nghĩ nghĩ liền tìm vị trí ngồi xuống, “Chúng ta liền ở chỗ này từ từ chờ.”
Nếu thật mau sẽ trở lại, hẳn là sẽ không lâu lắm đâu.
Bạch Dương cũng rất là tiếc nuối, “Cố tỷ tỷ như thế nào lại không ở đây chứ? Ta ngày hôm qua đã rất sợ hãi, cũng không có hảo hảo cảm tạ được nàng.”
Cao Phong rũ mát, hơi thở lãnh túc vừa rồi hơi hơi thu lại, thần thái nhu hoà sờ sờ đầu hắn, “Không có việc gì, một hồi nữa nhìn thấy nàng lại cảm ơn cho thật tốt cũng không muộn.”
Một lớn một nhỏ ngồi gần nhau, một bên nói chuyện một bên chờ Cố Vân Đông trở về.
Mà lúc này Cố Vân Đông đang theo Tào chưởng quầy đi hậu viện.
“Tống đại phu đang ở dược phòng hậu viện tìm dược liệu, bây giờ ta sẽ đi vào hỏi giúp ngươi một chút, ngươi ở bên ngoài chờ đi.” Tốt xấu gì cũng đã thu của người ta một túi đường trắng, Tào chưởng quầy vẫn thực thân thiện.
Cố Vân Đông gật gật đầu, tới cửa dược phòng liền dừng lại.
Tào chưởng quầy một mình một người đi vào, liền thấy Tống đại phu đang nhìn nhìn dược liệu trong tay mình nhíu mày trầm tư.
“Tống đại phu, bên ngoài có vị cô nương từ Tuyên Hòa phủ ngàn dặm xa xôi lại đây tìm người, muốn nhờ người giúp mẫu thân của nàng xem bệnh.”
Tống Đức Giang buông đầu xuống, phảng phất như không thấy được Tào chưởng quầy, cũng dường như không nghe thấy được hắn nói chuyện, chỉ là lẩm bẩm nói nhỏ cái gì.
Tào chưởng quầy nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, không ngừng cố gắng nói, “Tống đại phu? Vị cô nương kia đang ở bên ngoài, mẫu thân nàng tính huống còn rất nghiêm trọng, đáng thương nàng một mảnh hiếu tâm…”
“Ai nha, ngươi có phiền hay không, nhìn cái gì bệnh. Nhìn xem xem, không thấy ta đang rất bận rộn hay sao? Lăn đi.” Tống Đức Giang ngẩng đầu, hung ác táo bạo, đôi mắt kia có chút sung huyết, thoạt nhìn tựa hồ hai ngày nay cũng chưa ngủ được chút nào.
Tào chưởng quầy bị mắng đến máu chó ngập đầu, lau mặt một phen rồi muốn đi.
Nhưng rốt cuộc thu đường trắng của người ta mà không giúp hết mình cũng không phải, trước khi đi vẫn nói ra một câu, “Kia, vị cô nương kia, là được Hà đại phu ở Tuyên Hòa phủ bên kia giới thiệu tới, còn có thư tay Hà đại phu tự mình viết.”
Bạn đang đọc truyện tại metruyenhot