Cố Vân Đông nhíu mày, nhấc chân liền đem một phụ nữ trung niên muốn tiến đến đoạt hài tử đá bay.
Ba người còn lại thật là sửng sốt, nam nhân cao gầy kia càng là trên mặt hiện lên một tia âm ngoan, đưa mắt ra hiệu, ba người đồng thời lại đây.
Người tính toán kéo tay, kẻ tính toán ôm hài tử, người lại tính toán kéo tóc, véo cánh tay của nàng.
Nhưng đều không đợi mấy người này đụng tới, Cố Vân Đông liền linh hoạt định hình người trông có vẻ gầy yếu nhất, một chân hướng đến vị trí giữa hai chân của hắn đá tới.
Người nọ lập tức đau đến cong lưng, Cố Vân Đông liền băng qua bên người hắn trực tiếp chạy vào trong khách điếm.
Nàng đối với mấy người ở đây còn chưa rõ đầu đuôi nói, “Mấy người này đều là một nhóm, bọn họ mới là kẻ buôn người. Mọi người nếu là không tin, thì cứ việc báo quan, ta liền ở khách điếm đây chờ quan sai đại ca tới bắt người.”
Tiểu nhị khách điểm đột nhiên phục hồi tinh thần lại, cô nương này là khách nhân nơi này của bọn họ, mang theo mẫu thân tựa hồ có chút ngây dại tới, nghe nàng nói chuyện tao nhã vừa thấy chính là người có học vấn có tố chất.
Lúc nàng nhờ hắn hỗ trợ chiếu cố nương nàng cũng là một mặt cười khanh khách phá lệ hữu hão, còn thưởng cho hắn một lượng bạc đâu.
Bởi vậy hắn khẳng định là đứng ở bên Cố Vân Đông, lập tức liền duỗi tay chắn trước người Cố Vân Đông, đối với mấy người đang muốn đi lên cướp hài tử nói, “Vị cô nương này là khách nhân của khách điếm chúng ta, còn người hán tử này, không phải là khách nhân, cũng không phải tới để ăn cơm, như thế nào lại từ khách điếm chúng ta đi ra ngoài?”
Hán tử kia sắc mặt đại biến, lùi lại một bước nho nhỏ, “Ta, ta chỉ là mang theo hài tử đến đi nhờ nhà xí.”
Kỳ thật hắn chính là lợi dụng thời điểm đông người đi theo sau xe ngựa của khách nhân từ hậu viện lẻn vào, lại mượn cơ hội đi ra từ đại môn.
Người vây xem nghe Cố Vân Đông nói câu báo quan kia, liền không sai biệt lắm nghiêng về phía nàng. Nếu thật là bọn buôn người, lại dám tự tin mười phần nói báo quan như vậy sao?
Lại nghe được lời tiểu nhị ca nói, liền càng thêm tin tưởng mấy người này mới không phải người tốt.
Rốt cuộc tiểu nhị ca là bọn họ nhận thức, cũng không phải là người xấu.
Mấy tên buôn người kia cảm giác có chút không ổn, mọi người xem bọn họ ánh mắt không đúng.
Biết mọi chuyện bị vỡ lỡ, hài tử kia khẳng định là đoạt không được nữa, hiểu ý lẫn nhau, liền xoay người muốn chạy.
Chỉ là hán tử cao gầy kia lúc này chính là cái đinh trong mắt của mọi người, chạy đi đâu cũng không được, thực mau đã bị người cản lại.
Đồng lõa của hắn nhìn thấy tình thế không ổn, liền muốn tách ra ẩn vào trong đám người này rời đi nhiều phương hướng khác nhau.
Cố Vân Đông ánh mắt nhanh nhẹn, “Còn có mấy người kia nữa, đều là đồng lõa của hắn, ta nhìn thấy bọn họ nháy mắt ra dấu với nhau.”
Một bên nói, một bên nhìn thấy trên cái bàn bên người vừa lúc có một bộ trà cụ, nàng liền đem hài tử giao cho tiểu nhị, một tay một chén trà liền hướng đầu của mấy người kia ném tới.
Theo thanh âm vỡ vụn của chén trà rơi xuống dất, vị trí mấy người kia cũng nháy mắt liền bại lộ, bị bá tánh vây xem nhất nhất bắt lấy.
Mấy người kia lập tức giãy dụa lên, “Buông ta ra, bắt ta làm cái gì, ta chỉ là cho rằng ngươi đoạt hài tử của người ta mà thôi, ai là đồng lõa chứ?”
“Ta cũng vậy, ta không quen biết bọn họ.”
Cố Vân Đông ha hả cười lạnh, “Nếu là trong sạch, vậy ở chỗ này chờ quan sai lại đây. Dù sao các ngươi nhiệt tâm như vậy, khẳng định không ngại đứng ra làm nhân chứng đâu nhỉ?”
“Ta, ta còn có việc gấp.” Phụ nhân kia vội nói, “Ta còn phải về nhà nấu cơm cho trượng phu của ta ăn cơm, hắn nếu là trở về không gặp ta, sẽ sốt ruột.”
“Việc này dễ, nhà ngươi ở nơi nào, ta liền tìm người đến nhà ngươi báo một tin. Nếu ngươi nói chính là thật sự, ta còn thỉnh cả nhà của ngươi đến nơi này ăn một bữa, thế nào?”
“Ta, ta, ta…” Lúc này cũng không nói ra được, mọi người liền càng tin tưởng Cố Vân Đông là người tốt.
Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.