Thôn trưởng vội vàng đi vào xem, những người khác cũng lục tục chạy đến.
Cố Vân Đông không quá muốn đi, nhưng bị Tưởng thị cấp kéo đi.
Trên trán Phó Minh còn băng bó hai tầng vải thật dày, giờ phút này trợn tròn mắt, nhìn người đứng ở mép giường.
Cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Tôn quả phụ, Tôn quả phụ nhíu mày, tên hỗn đản này nhưng đừng lúc này làm ra chuyện xấu gì không cho hai mẹ con Cố gia đi a, nàng còn phải giải độc đâu.
Kết quả ngay sau đó, Phó Minh bỗng nhiên ngậm ngón tay, hắc hắc hắc nở nụ cười, “Nương tử, đã đói bụng.”
Mọi người vừa thấy, đến, lại biến thành ngốc tử rồi.
Lúc này cũng không thể hỏi ý kiến của hắn, vậy chỉ có thể để Tôn quả phụ định đoạt.
Người ta nếu đã không so đo, hơn nữa Phó Minh cũng không có vấn đề lớn gì, bọn họ tổng không thể giữ mãi hai nữ tử nhu nhược không cho họ đi.
Nói nữa, xác thật là do Phó Minh trêu chọc trước, đang êm đẹp người ta phải đi rồi còn một hai phải ngăn cản không cho đi, còn nói mấy câu không đàng hoàng.
Các thôn dân đều lục tục đi rồi, Tôn quả phụ thực sốt ruột, hỏi Cố Vân Đông, “Các ngươi cũng nhanh đi đi.”
“Được rồi, lập tức liền xuất phát.”
Bọn họ xác thật chậm trễ không ít thời gian, hôm nay lại phải ra roi thúc ngựa.
Tưởng thị thấy không vấn đề gì, vội đem cái bình nhỏ kia ôm ra cho nàng, “Cầm lấy đi, về sau nếu là trở về đi ngang qua thôn, thẩm lại cho làm cho ngươi thêm một vò, không uổng công phu.”
“Cảm ơn thẩm.” Cố Vân Đông vừa rồi ở trong phòng để lại một túi nhỏ đường trắng.
Thôn trưởng cùng Tưởng thị đối với các nàng không tồi, cho dù đã xảy ra chuyện như vậy, cũng không ác ngôn. Tưởng thị còn làm mật báo cho các nàng, giúp đỡ các nàng nói với Tôn quả phụ vài câu.
Thứ đường trắng này ở bên ngoài mua xác thật quý, nhưng hiện giờ thứ nàng có nhiều nhất chính là thứ này, tặng người ta cũng không tính là keo kiệt.
Tôn quả phụ ở một bên đều gấp đến không chịu được, đến khi nào rồi, còn ở đây nói chuyện không dứt chứ?
Tưởng thị hồ nghi liếc nàng một cái, Cố Vân Đông lại cười cười lên xe ngựa.
Tôn quả phụ vẫn luôn đi theo bên cạnh xe ngựa, chờ Tưởng thị nhìn không thấy được các nàng, mới hỏi, “Giải dược đâu?”
“Ngươi cho rằng ta ngốc sao, chưa ra thôn liền cho ngươi?” Cố Vân Đông ngồi ở trước càng xe, chậm rì rì mở miệng, “Ngươi ở tại đây chờ thêm nửa khắc đi, ta đến lúc đó viết phương pháp giải độc đặt dưới cục đá ở cái cây thứ hai đầu thôn.”
“Nhưng ta không biết chữ a.”
“Ngươi không biết thì tìm người biết chữ đọc cho người nghe? Dù sao phương pháp giải độc kia người khác nhìn cũng không quan hệ.”
Tôn quả phụ nghe vậy chỉ có thể dừng bước chân lại, “Ngươi nói chuyện phải giữ lời đấy.”
“Đương nhiên, ngươi nếu đã thả ta đi, ta lại muốn hại tánh mạng của ngươi thì không phải là tự tìm tử lộ sao?”
Cố Vân Đông run run dây cương một chút, xe ngựa lập tức tăng tốc.
Tôn quả phụ ở tại chỗ tới tới lui lui một lát liền nhịn không được, nàng căn bản là chờ không được nửa khắc.
Không bao lâu sau liền đuổi theo, chờ đến khi tìm đến cái cây thứ hai trước cửa thôn, quả nhiên nhìn thấy một tờ giấy.
Tôn quả phụ vội rút ra, lại vội vàng đi đến nhà thôn trưởng.
Tưởng thị đang sửa lại lại phòng cho khách thì nhìn đến túi đường trắng kia, lấy ra cùng thôn trưởng hai người đầu chạm trán nghiên cứu.
“Này là cái gì?”
“Không biết a.” Tưởng thị lắc đầu, ngay sau đó đột nhiên vỗ một cái ngay đầu, “Đúng rồi, lúc ấy phía dưới cái túi còn có một tờ giấy nhỏ, ngươi xem thử mặt trên viết gì?”
Thôn trưởng vội lấy lại đây, híp mặt đọc, “Đường cát trắng, có thể pha với nước hoặc làm gia vị tạo ngọt, đa tạ chiêu đãi.”
Tưởng thị vui vẻ, “Đường cát trắng? Cố gia nha đầu tặng cho chúng ta đường cát trắng? Trắng như vậy, khẳng định thực quý…”
Nói còn chưa dứt lời đâu, ở cửa liền truyền đến thanh âm kêu quát của Tôn quả phụ.
Tưởng thị vội vàng đem đường cát trắng thu lại đặt ở dưới chăn, ngay sau đó liền thấy nàng xông vào.
Thôn trưởng sắc mặt khó coi, “Ngươi lại muốn làm gì?”
Bạn đang đọc truyện tại metruyenhot